Cố Vân Đông híp mắt nhìn nàng ta.
Tôn quả phụ vòng quanh hai mẹ con hai vòng, Cố Vân Đông ngược lại không sợ nàng ta, nhưng Dương thị lại nhắm mắt lại, gắt gao ôm chặt nữ nhi.
Tôn quả phụ nhìn bà ấy như vậy, nhất thời càng thêm hài lòng.
Mắt thấy bầu không khí không sai biệt lắm, lúc này nàng ta mới bưng một cái ghế từ bên cạnh tới, đao to búa lớn ngồi đối diện hai người, nghiêng mắt nói: "Nghe nói, các người đánh nam nhân của ta trọng thương. Vậy không được a, đây chính là lao động cường tráng duy nhất của nhà ta, đại phu nói, vết thương này của hắn ít nhất phải nằm trên giường hơn nửa năm, hơn nửa năm nay chúng ta không có hắn, làm sao mà sống qua ngày a?”
Cố Vân Đông một bên trấn an Dương thị một bên cảm thấy buồn cười, điều Tưởng thị trước kia nói cho cô biết lại không phải như thế.
"Vậy bà muốn giải quyết như thế nào?"
Tôn quả phụ cười: "Đương nhiên là muốn chút tiền bồi thường rồi."
Nàng ta biết, hai mẹ con này cưỡi xe ngựa tới, nhà mình tuy rằng điều kiện cũng không tệ lắm, nhưng cũng không nỡ lấy bạc đi mua xe ngựa, nhiều nhất là cắt thêm hai cân thịt trở về ăn.
Tôn quả phụ đã cân nhắc rốt cuộc muốn các nàng bồi thường bao nhiêu: "Ta nói với các ngươi a, đây là thôn Phú Quý chúng ta, già trẻ gái trái thôn Phú Quý đều đồng lòng, tuyệt đối không cho người ngoài ức hiếp người trong thôn, các ngươi hôm nay làm nam nhân của ta bị thương thành như vậy, không có ta gật đầu, các ngươi sẽ không ra được khỏi thôn này.”
“Ta thì sao, cũng không phải là loại người không nói lý lẽ, chỉ cần nói chuyện rõ ràng, nên xin lỗi thì xin lỗi, nên bồi thường thì bồi thường, làm cho ta hài lòng, các ngươi có thể bình an đi. Cho nên, chúng ta hiện tại tính toán, bồi thường bao nhiêu bạc mới ổn."
Cố Vân Đông cái gì cũng không nói, để cho nàng ta mở miệng: "Ngươi xem, nam nhân của ta là người có năng lực, trong đất là người đứng đầu, làm chút buôn bán nhỏ cũng ăn được, cho nên tính toán nửa năm, hắn ít nhất có thể kiếm được hai ba lượng bạc cho nhà, chúng ta cũng không tính là nhiều, lấy một số trung gian, coi như là hai mươi lăm lượng đi.”
“Hai mươi lăm lượng này cũng không thể thiếu một văn, như vậy, ta thấy xe ngựa kia cũng phải năm mươi lượng bạc đi, dù sao các ngươi cũng dùng cũ rồi. Ngoại trừ cái này ra, còn có tiền thuốc của nam nhân ta, tiền xem đại phu, chảy nhiều máu như vậy cũng phải bổ sung thật tốt, tối thiểu năm ngày một con gà hầm ăn. Dì thế nào cũng phải năm mươi lượng bạc, các ngươi nói đúng không?”
Cố Vân Đông cười: "Nhiều như vậy?"
“Không nhiều lắm, ta thấy bộ dáng này của các ngươi, không đến mức ngay cả bảy mươi lượng bạc cũng không lấy ra được." Tôn quả phụ thần sắc trở nên hung ác: "Các ngươi thiếu chút nữa đã lấy mạng nam nhân của ta, trong nhà này nếu không có lao động cường tráng, cũng chính là muốn mạng của ta, hai mạng người còn không đáng giá bảy mươi lượng bạc một chiếc xe ngựa sao? Hay ngươi không muốn rời khỏi ngôi làng này?”
Dương thị bị giọng nàng ta đột nhiên nâng cao dọa đến run lên, Cố Vân Đông vội vàng vỗ vỗ bả vai bà, ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Tôn Quả Phụ: "Ngươi nói chuyện nhẹ một chút, quá ồn ào.”
"Hắc, ta ôn tồn nói với ngươi, ngươi còn không biết tốt xấu đúng không?"
Tôn quả phụ nói xong, đưa tay đẩy bả vai Dương thị một cái: "Có tin ta đánh các ngươi hay không, cắt đứt tay chân các ngươi ném vào trong ao nước.”
Sắc mặt Cố Vân Đông trầm xuống, buông Dương thị đứng lên, đẩy Tôn quả phụ ra.
"Tiểu nha đầu ngươi, muốn chết." Tôn Quả Phụ xắn tay áo lên tát lên mặt Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông đá vào đầu gối nàng ta, Tôn quả phụ lảo đảo người rồi quỳ rạp xuống đất.
Cố Vân Đông thuận thế bịt miệng của nàng ta miễn cho nàng ta kêu ra tiếng hấp dẫn người ở cửa ra vào, lập tức hung hăng đạp nàng ta hai cái, sau đó lấy môt con dao găm đè lên cổ nàng ta.
Tôn Quả Phụ nín thở một hơi, vốn muốn kéo hai tay Cố Vân Đông lên giữa không trung nhưng làm thế nào cũng không dám nhúc nhích.
Ánh sáng của thanh chủy thủ kia lóe lên lạnh lẽo, vừa nhìn đã thấy rất sắc bén.
Nếu động tác của nàng ta lớn hơn một chút, cổ mình sẽ thấy máu.
Đúng lúc này, cửa truyền đến tiếng vỗ cửa cùng giọng Tưởng thị: "Tôn quả phụ ngươi đừng làm bậy, có chuyện gì đi ra nói."
"Thím chúng ta không có việc gì, lập tức đi ra ngoài." Cố Vân Đông mở miệng trước.
Cô buông tay che miệng Tôn Quả Phụ ra, ghét bỏ lau nước miếng trên quần áo nàng ta, nói với Tôn Quả Phụ đang há miệng muốn nói gì đó: "Đừng kêu a, nếu dọa ta, tay ta sẽ không khống chế được run rẩy.”
Tôn Quả Phụ muốn gật đầu, lại không dám, chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Ngươi, ngươi đừng xúc động a, giết người là phạm pháp, phải vào nha môn. Ngươi ngẫm lại ngươi tuổi còn nhỏ như vậy, nếu đi vào phòng giam một lần, sau này lập gia đình cũng khó khăn.”
Cố Vân Đông gật đầu: "Cũng không phải? Cho nên, ăn hết cái này đi a."
Tôn Quả Phụ còn chưa hiểu cô nói cái gì, liền cảm giác miệng mình hình như bị nhét vào cái gì đó, con dao của Cố Vân Đông tới gần, lại nâng cằm nàng ta lên, nàng liền nuốt xuống.
Lập tức trừng mắt: "Ngươi, ngươi cho ta ăn cái gì?"
"Độc dược Mạch Lệ Tố." Độc vạn năng ah.
Cố Vân Đông đã dời thanh chủy thủ, Tôn quả phụ vội vàng khom lưng ôm cổ họng mình, nôn khan nửa ngày, sắc mặt nghẹn đến đỏ bừng cũng không thể phun ra.
Mắt nàng ta đỏ ngầu nhìn về phía Cố Vân Đông: "Ngươi muốn độc chết ta."
"Đương nhiên không phải, ta với ngươi không oán không cừu đấy, ta chỉ bị ngươi dọa sợ, sợ các thôn dân không chịu thả chúng ta rời đi, cho nên đành phải hạ độc ngươi trước, đem ngươi trở thành con tin, chờ chúng ta đi ra, tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết phương pháp giải độc đấy."
Tôn quả phụ há mồm, muốn gọi người bên ngoài, nhưng nàng ta sợ chết, nếu chọc giận người này không nói cho mình biện pháp giải độc thì làm sao bây giờ?
Cố Vân Đông nhìn vẻ mặt của nàng ta xác nhận đây chính là người vô cùng sợ chết.
Trước khi Thường Phú bị cho ăn mạch lệ tố, ít nhất còn có thể hoài nghi thoáng một phát, bị cô hù dọa hai câu mới được.
Nhưng người trước mặt này, cô nói là độc dược, nàng ta lập tức tin tưởng không nghi ngờ.
Tôn quả phụ phẫn hận trừng mắt với Cố Vân Đông: "Không thể tin được ngươi tuổi còn nhỏ lại ác độc như vậy."
"Đi ra ngoài nha, không ác độc một chút chẳng phải sẽ bị bà ức hiếp như vừa rồi sao?" Cố Vân Đông ngồi xổm trước mặt nàng ta: "Hiện tại, nên nói đến chuyện đền bù tổn thất rồi."
“Ngươi, ngươi muốn bồi thường cái gì?”
"Ngươi xem, chúng ta vốn đã sớm đi rồi, kết quả nam nhân của ngươi ngăn cản chúng ta, làm trễ nải thời gian. Thời gian của ta rất quý đấy, chuyện này phải đền bù tổn thất a. Hắn còn nổi điên muốn cầm cuốc đập chết ta, ta bị dọa hiện tại còn sợ đây này, cái này cũng phải đền bù tổn thất. Bất quá, ngươi vừa rồi uy hiếp đe dọa còn đẩy mẹ ta một cái, cái này cũng phải bồi thường ah. Ta tâm địa thiện lương, cũng không cần nhiều, đem bạc trên người ngươi bạc lấy ra hết đây là đủ rồi."
Tôn quả phụ không muốn cho, nhưng mình trúng độc, đợi đến khi Cố Vân Đông nói độc dược còn có hai khắc liền phát tác, vội vàng móc bạc trong tay áo ra.
Cố Vân Đông cau mày nhìn năm lượng bạc trong tay: "Còn gì nữa không?"
"Không, không còn."
"Hả?"
"Ta lập tức lấy."