Hốc mắt Cố Vân Đông nóng lên, vuốt vuốt sau lưng Dương thị: "Dạ, con không sợ."
Cô nói xong liếc qua Phó Minh, ánh mắt lạnh lùng, nhưng vẫn bất động thanh sắc đứng lên ngăn Dương thị ở phía sau mình.
Bên kia mọi người rốt cuộc cũng kịp phản ứng, thôn trưởng sắc mặt đại biến, rống lớn nói: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh đi mời đại phu ah. Hai người các ngươi, trước tiên đem Phó Minh vào."
Sự tình xảy ra ngay trước cửa nhà thôn trưởng, đương nhiên trước tiên mang đến trong nhà hắn.
Cố Vân Đông cùng Dương thị cũng bị người vây quanh, xảy ra chuyện như vậy, khẳng định không thể đi.
Phó Minh tuy rằng cũng mới đến thôn Phú Quý chưa được mấy tháng, nhưng rốt cuộc cũng cưới Tôn quả phụ, xem như là người của thôn Phú Quý. Người bên ngoài này đả thương người thôn Phú Quý bọn họ, dù sao cũng phải có lời giải thích, hơn nữa lời giải thích này còn không thể thấp.
Lần này ngay cả thôn trưởng cùng Tương thị cũng không tiện đứng về phía cô.
Cố Vân Đông cùng Dương thị một lần nữa bị mời về nhà trưởng thôn, thôn trưởng để cho người nhìn các cô, xem tình huống Phó Minh bên này rồi mới quyết định.
Đại phu trong thôn rất nhanh đã được mời tới, nhìn Phó Minh một chút, may mà không tắt thở, người còn sống.
Khí lực của Dương thị không quá lớn, tảng đá kia cũng chỉ lớn bằng một cái nắm tay, tuy rằng có một chút sưng lên nhưng cũng không lớn, không nguy hiểm đến tính mạng.
Chỉ là máu chảy nhiều, nhìn rất dọa người.
Người vẫn hôn mê bất tỉnh, cũng không biết sẽ như thế nào.
Vậy đại phu kia bôi thuốc, băng bó xong, ở lại xem tình huống, hiện tại không có việc gì trong chốc lát đột nhiên chết thì làm sao bây giờ?
Tưởng thị ở bên ngoài nghe được lời đại phu nói..., lặng lẽ đi ra ngoài, chạy đến phòng giam giữ hai mẹ con Cố Vân Đông, nói với thôn dân đang trông coi các cô: "Ta tới hỏi bọn họ bạc xem bệnh."
Thôn dân để cho bà tiến vào, Tưởng thị vào cửa đã thấy Cố Vân Đông vẻ mặt bình tĩnh, còn có dư lực kiên nhẫn trấn an Dương thị thấp thỏm bất an.
Trong lòng bà thở dài một hơi, nha đầu Cố gia này thật sự không phải tiểu cô nương bình thường, trách không được dám một mình mang theo mẫu thân chuyện gì cũng không biết đi xa nhà như vậy.
Chỉ tiếc, Dương thị tuy rằng quan tâm đến nữ nhi, nhưng rốt cuộc vẫn gây họa.
Bà rất nhanh đi đến bên cạnh hai người, đối diện với khuôn mặt mỉm cười của Cố Vân Đông, đột nhiên cảm thấy cũng không có gì phải lo lắng, liền nhỏ giọng nói rõ tình huống.
Cố Vân Đông gật gật đầu, biểu thị đã biết.
Tưởng thị lại nhìn thoáng qua Dương thị, nhỏ giọng: "Mẹ ngươi như vậy, các ngươi sau này còn gặp phải loại chuyện này, chỉ sợ nàng sẽ liên lụy..."
"Mẹ ta rất tốt, thím, mẹ ta chỉ đang bảo vệ ta."
Giờ phút này Cố Vân Đông đã hoàn toàn quên đi lúc mình vừa mới đi vào thế giới này, trong lòng còn nghĩ không cho phép ba người Dương thị liên lụy đến mình.
Hôm nay bất kể là Dương thị hay là Vân Thư, Vân Khả, cũng đã trở thành người nhà và trách nhiệm của cô.
Cô sẽ bảo vệ bọn họ, cho dù hôm nay Phó Minh thật sự chết, cô cũng sẽ không để nương xảy ra chuyện!
Tưởng thị đột nhiên không hiểu sao có chút hâm mộ Dương thị, nếu là mình có một ngày ngây dại, cái gì cũng không hiểu còn có thể mang đến phiền toái cho con cái, bà có được đãi ngộ như Dương thị hay không?
Cũng nói trước giường bệnh lâu ngày không có con trai hiếu thảo, tựa như a Quang trong thôn bọn họ, là một đứa con trai hiếu thảo nổi danh, nhưng khi mẹ hắn sinh bệnh không thể tự lo, không phải là hắn còn không muốn về nhà sao?
Đang nghĩ vậy, đột nhiên nghe thấy ở cửa truyền đến một giọng nói bén nhọn.
Sắc mặt Tưởng thị khẽ biến, vội vàng đứng lên, nhắc nhở Cố Vân Đông: "Là Tôn quả phụ đến, không đúng, hiện tại không phải quả phụ. Ai nha, tóm lại chính là vợ Phó Minh hiện tại, ta đi ra ngoài xem một chút.”
Tưởng thị ra cửa, quả nhiên nhìn thấy Tôn quả phụ vẻ mặt không kiên nhẫn, đang đi về phía gian phòng hiện tại Phó Minh đang nằm.
"Chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra? Ta nghe nói người nhà ta bị người ta đánh? Đầu cũng vỡ rồi, ai đánh đấy, nói người đó ra nói chuyện với ta."
Tôn quả phụ là người đanh đá, bất quá nàng ta cũng chỉ đến trước giường liếc nhìn Phó Minh, rất nhanh lại thu hồi ánh mắt.
Phó Minh xác thực lớn lên đẹp mắt, nàng ta lúc trước chính là nhìn trúng bộ dạng kia của hắn, lại nghĩ hắn là dân chạy nạn tới, vô thân vô cố đến một nơi đặt chân cũng không có, mình cùng hắn kết hôn rồi, không có công công bà bà (*bố chồng, mẹ chồng), ở nhà cũng có thể đương gia làm chủ, trong thôn nàng ta lại quen thuộc.
Tuy lúc ấy Phó Minh lúc thì ngốc lúc lại bình thường, nhưng không phải đại phu đã nói có thể trị được sao?
Thế nhưng mà...
Có thể trị tốt cái rắm.
Dù là Phó Minh dễ nhìn, nhưng hôm nay trong ba ngày có hai ngày đều là sinh hoạt không thể tự mình gánh vác, quần áo vô cùng bẩn, nước mũi đầy tay áo, cho dù dễ nhìn cũng bị buồn nôn đến rồi.
Tôn quả phụ cảm thấy hi vọng hắn có thể trị khỏi không lớn, căn bản không muốn quan tâm đến hắn nữa.
Nhưng rốt cuộc cũng là nam nhân nhà mình, ở trong thôn bị người ta đánh đây là đang bắt nạt nàng ta đúng không?
"Thôn trưởng, ta nghe nói người đánh người là người ngoài thôn? Người ngoài thôn này cũng ức hiếp đến thôn chúng ta rồi, ông không thể buông tha cho nàng ta. Làm như thôn chúng ta không có ai, trước mặt ông cũng dám động thủ, tính là cái gì?”
Thôn trưởng nhíu mày, Tưởng thị đi tới nói: "Lời nói không thể nói như vậy, đây là do Phó Minh nhà ngươi gây họa trước. Người ta tới thôn chúng ta ở nhờ một đêm, sáng sớm cũng chuẩn bị đi nha. Nhưng Phó Minh ngăn cản không cho đi, nói chuyện lại khó nghe, giống như dê xồm vậy, cũng trách không được người ta tức giận."
Thôn trưởng kéo bà một phen, dù sao hiện tại người bị thương chính là người trong thôn mình, thân là vợ thôn trưởng, làm sao có thể đứng ở bên người ngoài, thôn dân sẽ nhìn hắn như thế nào?
Tưởng thị hừ lạnh một tiếng, nhưng tốt xấu gì cũng không nói nữa.
Thôn trưởng ho nhẹ một tiếng, nói: "Người đánh người hiện tại ở tây sương phòng bên kia, việc này quả thật cần phải nói chuyện một chút. Bất quá hai bên quả thật đều sai, ta tuy rằng là thôn trưởng thôn Phú Quý, nhưng cũng phải nói đạo lý.”
Tôn quả phụ quay đầu bước đi, ra cửa phòng liền nhìn xung quanh một chút.
Nhìn thấy bên ngoài có hai thôn dân quen thuộc canh giữ, hai ba bước liền đi qua.
Hai thôn dân kia cũng không ngăn cản nàng ta, Tôn Quả Phụ trực tiếp đẩy cửa mà vào.
Cố Vân Đông vừa ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dạng của Tôn quả phụ, liền biết vì sao Phó Minh lại gấp gáp muốn mình dẫn hắn đi.
Xấu, thật sự xấu, bộ dạng còn đặc biệt nam tính, vừa đi lại, thịt trên mặt đều đang run rẩy, Cố Vân Đông cảm thấy có chút cay mắt.
Trách không được phải tìm người như Phó Minh, đoán chừng cũng không có lựa chọn khác rồi.
Lúc Tôn quả phụ đến đã nghe người ta nói qua, đánh người là hai mẹ con, người nhỏ cũng chỉ hơn mười tuổi, người lớn đầu óc còn có vấn đề.
Đầu Phó Minh bị đập mạnh, bất quá thoạt nhìn không có bao nhiêu khí lực, bằng không đã đập chết.
Tôn quả phụ hiện giờ nhìn thấy bộ dáng của hai người bọn họ, nhất thời hài lòng nở nụ cười.
Được rồi, vừa nhìn hai người này chính là dễ bắt nạt.
Nàng ta quay người lại, muốn đem cửa phòng đóng lại.
Hai thôn dân liếc nhau một cái, nói gấp: "Thím Tôn, việc này không phải nên để thôn trưởng làm chủ?"
"Làm chủ gì? Đây là chuyện của hai nhà chúng ta, các nàng đánh nam nhân của ta, ta tìm các nàng nói chuyện bồi thường tiền, hai người các ngươi cũng đừng xen vào việc của người khác, cút ngay.”
Nàng ta đẩy mạnh hai người ra, một tay đóng cửa lại, còn cố ý chốt lại.