Cố Vân Đông vừa nhìn biểu tình của Thiệu Thanh Viễn, đã biết mình thuyết phục được rồi, lập tức nở nụ cười: "Nửa tháng sau xuất phát đúng không? Ta chuẩn bị đồ đạc, chuyến này đi này sợ là trong thời gian ngắn không về được, đồ đạc phải mang theo khẳng định không ít.”
Tuy nói hoàng thượng sai Thiệu Thanh Viễn đi huyện Tĩnh Bình, nhiệm vụ chủ yếu là bắt được Bạch Chi Ngôn, nhưng nếu đã làm huyện lệnh, vậy tất nhiên cũng phải quản lý tốt huyện thành trong tay. Nếu làm được một nửa rồi đi, lưu lại một mớ hỗn độn, vậy sẽ là không chịu trách nhiệm đối với dân chúng kia.
Cho nên lần này đi, tối thiểu cũng phải ba năm.
Cố Vân Đông cảm thấy không gian của mình có thể phải lấp đầy.
Nhưng mà, những người khác vừa nghe bọn họ muốn đi biên thành xa như vậy, đều kinh ngạc có chút không kịp hoàn hồn lại.
Nhưng nghe xong lý do Thiệu Thanh Viễn phải đi, lại không thể nói lời ngăn cản giữ lại.
Dương Liễu cùng Khả Khả đều không nhịn được mà ôm lấy Cố Vân Đông: "Các con vừa đi, chẳng phải là phải thật lâu không thể gặp mặt sao?”
“Mẹ, phu quân phải ở huyện Tĩnh Bình nhưng con vẫn có thể đi được. Khi nào rảnh rỗi, con sẽ trở lại thăm mẹ.”
Nói là nói thế, nhưng nào có dễ dàng như vậy?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play