Phóng xong pháo hoa, Cố gia muốn đóng cửa, Thiệu Thanh Viễn liền trở về.
Chỉ là hắn trở về nhà liền trực tiếp lên nóc nhà, nằm ở trên nghe tiếng pháo không ngừng trong thôn.
Hắn có chút nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào Cố gia, đáng tiếc nhà Cố gia hiện giờ xây cao, chỉ có thể nhìn thấy mặt tường mà thôi.
Không dám châm lửa? Ừ, ngươi nói không dám là không dám a.
Ngày 30 Tết, Thiệu Thanh Viễn nằm ở trên nóc nhà đón giao thừa, một đêm chưa ngủ.
Sáng sớm mùng một tết, Dương thị liền mặc quần áo mới cho hai đứa nhỏ, chính mình cũng vui vẻ ngồi ở trước bàn trang điểm bôi son phấn.
Lúc trước Cố Vân Đông nhìn thấy mùa đông tay bà lạnh đến tê cóng, liền mua kem trị nứt da, sau đó dứt khoát mua thêm son dưỡng môi, miễn cho môi lạnh đến khô nứt chảy máu.
Dương thị đã dùng một đoạn thời gian, hiện giờ mặt cũng non mềm hơn không ít.
Chờ thu dọn xong, ba người mới ra khỏi phòng, đồng loạt chạy đến cửa phòng Cố Vân Đông chúc tết cô.
Cố Vân Đông trong tay cầm bao lì xì, cho một người một cái.
Sau khi cơm nước xong, lại cho người Đồng gia mỗi người một phong bao lì xì.
Ngay sau đó, Đổng Tú Lan liền mang theo ba đứa nhỏ đến chúc tết, trong nhà chuẩn bị không ít bánh ngọt trái cây sấy khô, còn có kẹo, phàm là có người đến, Cố Vân Đông đều cho rót nước đường mời, đại biểu cho một năm mới ngọt ngào.
Cố Gia rất náo nhiệt, người đến không ít.
Thạch Đại Sơn một nhà bốn người, Phùng Đại Năng một nhà bốn người, còn có những người làm việc trong xưởng, thôn dân xây nhà cho cô, cùng những gia đình khác hay lui tới, đều vui vẻ đến rồi.
Cố Vân Thư mang theo muội muội đã chạy đến nhà thôn trưởng chúc tết, thuận tiện tìm Ngưu Đản cùng chơi.
Ngược lại Thiệu Thanh Viễn vẫn không thấy đến.
Đợi đến giữa trưa, tất cả mọi người gần như đã trở về, hắn mới tới ăn cơm.
Lúc trước đã nói, hắn ăn điểm tâm ở Tăng gia, cơm trưa cùng cơm tối ở Cố gia, như vậy cũng không tính là một mình lẻ loi bước sang năm mới.
Cố Vân Đông cũng chuẩn bị tiền lì xì cho hắn, không nghĩ tới cô còn chưa lấy ra, Thiệu Thanh Viễn cũng đưa cho cô một cái.
Hai người đồng thời sững sờ, Cố Vân Đông trừng mắt nhìn, chợt nghe Thiệu Thanh Viễn nói: "Ta nghĩ, bá mẫu khả năng không nhớ rõ việc này, nên chuẩn bị cho ngươi, lễ mừng năm mới nhận tiền lì xì vui mừng."
Dương thị xác thực không nhớ rõ, chính bà còn vô cùng cao hứng nhận một cái.
Cố Vân Đông nhìn lì xì màu đỏ trong lòng bàn tay, ánh mắt có chút nóng lên.
Đây không chỉ là phong bao lì xì màu đỏ đầu tiên cô nhận được ở đời này, mà còn là lần đầu tiên cô nhận được trong hai đời.
Kiếp trước sau khi có điện thoại di động, trong nhóm ngược lại có người phát, nhưng đó đều là mọi người cùng nhau tranh giành náo nhiệt, tự mình đưa lì xì đến tay cô như vậy, thật không ngờ lại trân quý như thế.
Cố Vân Đông rũ mắt xuống, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu, cười nói: "Cám ơn.”
Sau đó cô trở về phòng mở ra, bên trong là mười lượng bạc, hoàn toàn giống như cái mình đưa cho hắn.
Thiệu Thanh Viễn hiện tại có bao nhiêu tiền Cố Vân Đông không biết, năm mới tính sổ, cô đem phần của hắn cho hắn. Nhưng Thiệu Thanh Viễn chỉ rút ra một tấm ngân phiếu một trăm lượng từ bên trong, số khác trả lại cho cô.
Hắn nói đủ dùng là được, số còn lại vẫn đặt ở chỗ cô làm chi phí.
Lễ mừng năm mới hắn cũng chuẩn bị chút đồ tết, rất nhiều thứ trong nhà đều đổi mới, hiện giờ trong tay đại khái không có bao nhiêu tiền.
Cố Vân Đông đem mười lượng bạc kia lại nhét vào trong bao lì xì, từ trong không gian lấy ra một cái hộp sắt, đem bao lì xì kia bỏ vào.
Trong hộp sắt có không ít đồ vật, khế đất hộ tịch gì đó, cô đều để ở bên trong.
Ngày mồng hai tết mọi người bắt đầu đi thăm người thân, Đổng Tú Lan cũng mang theo hài tử đi nhà mẹ đẻ.
Cố Vân Đông không có thân thích, dẫn theo ba người Dương thị ba người đi học đường ở huyện thành chúc tết Tần phu tử.
Buổi chiều lại đi Liễu gia, Liễu lão gia tử vừa vặn có một đại nữ nhi đã xuất giá trở về, bởi vậy bọn hắn không đi ra ngoài.
Mùng ba Cố Vân Đông không ra ngoài nữa, Trịnh Cương mang theo người nhà tới, Triệu Trụ thế nhưng cũng mang theo Cẩu Thặng tới đây chúc tết.
Đến mùng bốn, ở cửa lại có một người khá bất ngờ.
Người này mặc xiêm y đầy mảnh vá, chống gậy, tóc đã trắng xóa, khẽ run rẩy đứng nhìn xung quanh cửa lớn.
Đồng lão cha thiếu chút nữa cho rằng bà tới ăn xin, hỏi thêm hai câu, mới biết lão thái thái này là bà cụ Tiền gia ở thôn lân cận, nói là đến trả tiền.
Chỉ là đến cửa, nhìn thấy cửa lớn khí phái, bà liền có chút sợ hãi, trong lòng bồn chồn, lúc này mới chần chờ không dám tiến lên gõ cửa.
Đồng lão cha không biết người này, liền đi thông báo cho Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông trước tiên mời người vào, thấy lão thái thái rất lạnh, vội vàng mang chậu than tới làm cho bà ấy ấm áp chút.
Lúc này cô mới nhớ tới Tiền gia thôn lân cận rốt cuộc là ai.
Chình là Đại Tiền lúc trước cùng mấy người Thung Tử Hồ Lượng đến nhà cô trộm đã bị bắt tại trận.
Lúc trước cô bắt bốn người giao năm lượng bạc, Hồ Lượng giao, nhà Triệu Trụ coi như có thể, cắn răng cũng giao ra. Nhà Thung Tử giao một phần trước, sau đó cũng trả hết nợ rồi.
Chỉ có Đại Tiền, lúc đó ba trong bốn gia đình đều đến, chỉ có nhà hắn không có người đến. Bởi vậy cuối cùng hắn viết giấy nợ mới đi, lần này đi liền không có tin tức.
Về sau Thung Tử thân quen với cô mới nói, Đại Tiền là đi ra ngoài tìm việc rồi.
Nhà hắn chỉ có một bà nội, tuổi tác cao chân đi đứng cũng không tốt. Lúc Đại Tiền vừa mới sinh đã bị bệnh, cha mẹ hắn đưa hắn đi huyện thành gặp đại phu, kết quả năm đó huyện thành rất loạn, lúc ấy huyện lệnh đại nhân chẳng những sợ chết còn ngu xuẩn muốn chết, trong thành ba ngày hai bữa phát sinh chém giết, cha mẹ hắn bị tai bay vạ gió, cùng ra đi.
Cuối cùng Đại Tiền được một người cùng thôn mang về, ngay cả bệnh cũng khỏi.
Người trong thôn truyền nhau lời đồn đãi, đều nói hắn là một ngôi sao chổi, khắc cha mẹ, dùng mạng cha mẹ đổi lấy mạng sống của mình.
Đại Tiền từ nhỏ đã bị chỉ trỏ, mặc dù bà nội hắn không tin những lời kia, đối với hắn rất tốt, nhưng vẫn dưỡng thành tính tình tự ti mẫn cảm lại hung ác.
Khi còn nhỏ, hắn không có bạn bè và thường bị đánh đập, toàn thân đều là vết thương. Sau đó chậm rãi lớn lên một chút, hiểu được đánh trả, nhưng phần lớn đều đánh không lại.
Hồ Lượng xem như là người bạn đầu tiên của hắn, chẳng những lúc hắn bị đánh giúp hắn, còn mang theo hắn lăn lộn.
Cho dù sau khi đi theo hắn lăn lộn, Đại Tiền đã biết chuyện Hồ Lượng làm cũng không phải chuyện ngay thẳng.
Nhưng có liên quan gì sao? Bọn họ là bằng hữu, nên trợ giúp lẫn nhau đấy. Hơn nữa những người này trước kia mắng hắn đánh hắn, bọn hắn chỉ trộm một chút đồ vật, lại không làm bị thương mấy người kia.
Nhìn xem, sau khi hắn theo Hồ Lượng, những người này thấy mình liền sợ, sợ muốn chết.
Vì thế Tiền nãi nãi tức giận muốn chết, nhưng có biện pháp nào? Bà đã lớn tuổi, quản không được,
Cho đến mấy tháng trước Tiền nãi nãi tức giận đến ngất đi một hồi, đại phu nói bà không thể tiếp tục bị kích thích, Đại Tiền mới tỉnh táo lại.
Hắn chỉ có một thân nhân như vậy, từ nhỏ nương tựa lẫn nhau, làm sao nỡ để bà gặp chuyện không may.
Bởi vậy Đại Tiền đi tìm Hồ Lượng nói sau này mình không có ý định lăn lộn nữa, an phận làm ruộng.
Hồ Lượng đương nhiên không chịu, mà ngay lúc đó cả ngay Thung Tử cùng Cẩu Thặng cũng không thể hiểu nổi, mắng to hắn vong ân phụ nghĩa, không bằng súc sinh.
Nhưng Đại Tiền đã quyết tâm, không có biện pháp, cuối cùng Hồ Lượng yêu cầu hắn làm lần cuối cùng.
Một lần kia, chính là đi trộm tiền của Cố Vân Đông, kết quả thất thủ rồi.