Những người khác thấy thế, cũng đều nhìn bàn tay có chút dính dính lại tối đen của mình, vội vàng quay đầu bỏ chạy.
Cố Vân Đông xách phần quà tết đầu tiên, còn chưa kịp đưa ra ngoài, trước mặt đã chạy không còn một người.
Đồng lão đại đứng ở phía sau cố nén mới không cười, dứt khoát cúi đầu bắt đầu sửa sang lại đồ đạc trên xe ba gác, bộ dáng rất bận rộn.
Cố Vân Đông: "..." Làm bộ cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Rất nhanh người chạy ra ngoài lại chạy trở về, đứng ở trước mặt Cố Vân Đông gãi đầu cười hắc hắc.
Cố Vân Đông cũng rất bất đắc dĩ, tay trái cầm vải, tay phải xách thịt lợn, sau đó bắt đầu gọi tên.
"Vương Xuyên Tử, thịt heo hai cân, đường đỏ nửa cân, bố nửa cuộn."
Người đàn ông tên là Vương Xuyên Tử hưng phấn đến mắt cũng đỏ lên, hai tay run rẩy vươn ra, một lúc lâu sau mới nhận được đồ vật.
Sau một khắc lại lau mắt: "Cô chủ, cám ơn, cám ơn."
Nhà bọn họ ăn tết ngay cả quần áo mới cũng không có, bây giờ có vải, rốt cục có thể làm một một bộ cho vợ con, cũng có thể cho bọn họ ăn thịt.
Cố Vân Đông cười cười, cố ý nói: "Nhận hàng tết, nhưng phải làm việc thật tốt, ngày mai mới bắt đầu nghỉ ngơi."
Vương Xuyên Tử liên tục gật đầu: "Vâng, ta nhất định làm tốt, hiện tại liền đi làm việc."
Hắn cẩn thận đặt đồ đạc ở trong chiếc giỏ sạch sẽ một bên, liền lập tức tinh thần phấn chấn đi sắp xếp lại mía.
Cố Vân Đông cũng không ngăn cản hắn, tiếp tục gọi tên người tiếp theo: "Từ Hoa Nhi. "
"Ta, ta ở đây."
Cố Vân Đông đưa đồ cho nàng ta, nàng ta cũng giống như Vương Xuyên Tử, đồ đạc đến tay, lập tức bỏ một bên rồi đi làm việc rồi.
Mỗi người được đọc tên, sau khi nhận được đều giống như người phía trước.
Rất nhanh, đồ đạc trên xe ba gác đều phát không sai biệt lắm, Cố Vân Đông nhìn bộ dáng bọn họ thỏa mãn lại kích động, cười cười, mang theo Đồng lão đại đi.
Còn lại còn có vợ chồng Thạch gia, cô trực tiếp xách đồ đi qua.
Hiện giờ vợ chồng Thạch gia giúp cô quản lý vườn cây ăn quả, bởi vì ba mươi mẫu mía kia mới trồng lên, việc còn không tính là nhiều.
Mặt khác năm mươi mẫu đất của thôn lân cận cũng bắt đầu sửa sang lại, chờ đầu xuân sẽ trồng cây ăn quả.
Vợ chồng Thạch gia bận rộn với ruộng mía, mảnh đất ở thôn lân cận bọn họ tìm cha Cẩu Thặng, Triệu Trụ giúp đỡ.
Cố Vân Đông liền mang thêm một phần quà tết, để Thạch Đại Sơn đưa cho Triệu Trụ.
Về phần Trịnh Cương cùng Thung Tử ở cửa hàng, cũng giống như vậy.
Thạch gia năm nay xem như đã qua một năm tốt lành, một nhà có ba người đều giúp Cố Vân Đông làm việc, chỉ thấy thịt đã chia sáu cân, ăn không hết còn mang đi ướp, làm hàng xóm xung quanh hâm mộ chết.
Trước kia Thạch gia chính là người nghèo nhất thôn bọn họ, không nghĩ tới một khi xoay người, ngay cả thịt cũng ăn không hết.
Nhưng mà cũng bởi vì như vậy, người trong thôn đều biết làm việc trong xưởng Cố gia ăn tết còn có thể được phát thêm thứ gì đó, mỗi người đều xoa tay, nghĩ lần sau chờ Cố gia tuyển công, nhất định tranh thủ.
Tần Văn Tranh cùng Liễu gia Cố Vân Đông cũng đưa đồ tết.
Quà tết được phát xong, xưởng tạm thời ngừng hoạt động, cửa hàng cũng đóng cửa.
Ngày hôm sau là ba mươi tết, Cố Vân Đông chuẩn bị bao lì xì cho tất cả mọi người, còn đi huyện thành mua pháo cùng pháo hoa, chỉ chờ buổi tối thả.
Đêm 30 Tết cả thôn đều rất náo nhiệt, không ít người đều sẽ đón giao thừa.
Vừa đến khi trời tối, tiếng pháo nổ trong thôn liền bùm bùm vang lên, nhà này phóng xong nhà tiếp theo sẽ phóng, ở giữa hầu như không có thời điểm gián đoạn.
Tăng Gia cũng mang theo đệ đệ muội muội đi ra đốt pháo, nhìn thấy Cố Vân Đông còn đi qua chào hỏi.
Ba đứa nhỏ trên mặt đều đỏ bừng, năm trước trong nhà nghèo, tuy rằng cũng có pháo hoa nhưng chỉ có thể mua một đoạn nhỏ, năm nay bọn họ mua một chùm pháo lớn.
Tăng gia nổ pháo xong, chúc một nhà Cố Vân Đông ngủ ngon, liền đóng cửa lớn.
Cố Vân Đông đang muốn phóng, chợt thấy Thiệu gia yên ắng.
Từ sau khi bọn họ chuyển đến nhà mới, Tăng Hổ cũng trở về nhà, Thiệu gia lại chỉ còn lại một mình Thiệu Thanh Viễn.
Nghĩ đến hắn một mình cô đơn, tuy rằng cũng chuẩn bị chút đồ tết, nhưng cũng không nhiều.
Pháo hoa nhà cô là Thiệu Thanh Viễn hỗ trợ mua, bởi vậy chính hắn có chuẩn bị hay không, Cố Vân Đông thật đúng là không biết.
Cố Vân Thư ở một bên cũng nhìn cửa lớn Thiệu gia, thở dài một hơi nói: "Thiệu đại ca quá đáng thương."
Cố Vân Đông khẽ động tâm, cúi đầu hỏi Cố Vân Thư: "Pháo này, đệ dám phóng không?”
Cố Vân Thư xoa tay, hắn chưa từng thả pháo, nhưng đã nhìn thấy tiểu hài tử đốt pháo bị thương oa oa khóc lớn.
Lúc đó rất sợ, lúc này ngược lại có chút hưng phấn, cũng quên mất chuyện kia.
Nhưng hôm nay đại tỷ vừa hỏi như vậy, hắn lại nghĩ tới.
Cố Vân Thư có chút u oán nhìn về phía đại tỷ nhà mình, suy nghĩ một chút, cảm thấy mình không cần sợ, hắn là tiểu nam tử hán, chuyện nguy hiểm giao cho hắn.
Hít sâu một hơi, vừa định gật đầu, Cố Vân Đông liền nói khẽ với thằng bé: "Đại tỷ cũng không dám, bằng không thì đệ đi gọi Thiệu đại ca giúp chúng ta châm lửa?"
Cố Vân Thư nghẹn một hơi chưa kịp thở ra, bị Cố Vân Đông đẩy, người liền chạy về phía Thiệu gia rồi.
Người Đồng gia đứng phía sau Cố Vân Đông: "..." Kỳ thật, bọn họ dám.
Nhưng lúc này chỉ có thể làm người trong suốt, cái gì cũng không dám nói, cái gì cũng không dám hỏi.
Ngược lại tiểu cô nương Cố Vân Khả, vừa ăn đậu phộng vừa ngửa đầu nhỏ nói: "Đại tỷ, Khả Khả thả, Khả Khả châm lửa, Khả Khả lợi hại. "
Cố Vân Đông nhìn đứa nhỏ bên đùi, ho nhẹ một tiếng, cúi đầu nói: "Trong chốc lát lúc bắn pháo hoa, để cho Khả Khả phóng có được không? Thoáng cái bắn lên trời, thật xinh đẹp.”
Tiểu cô nương nghĩ nghĩ, gật đầu: "Xinh đẹp." Cô bé hiện tại biết đỏm dáng rồi, nghe thấy xinh đẹp lập tức hai mắt sáng lên, ngoan ngoãn chờ.
Thiệu Thanh Viễn rất nhanh đã tới đây rồi, khóe môi nhếch lên cười, khi đối mặt với ánh mắt Cố Vân Đông, nụ cười kia liền có vẻ có chút cổ quái.
Cố Vân Đông vội vàng quay sang một bên, nói với hắn: "Cái này ngươi phóng."
"Được." Thiệu Thanh Viễn lập tức đáp ứng, tiến lên cầm pháo buộc vào một cây gậy gỗ dài, sau khi đưa đầu gậy gỗ cho Cố Vân Đông, liền cầm hộp quẹt lửa, tiến lên châm ngòi rồi lập tức lui về.
Sau một khắc, thanh âm bùm bùm trong nháy mắt vang vọng trong màng nhĩ mọi người, Cố Vân Đông đưa gậy gỗ cho Thiệu Thanh Viễn, liền đứng ở bên cạnh Cố Vân Thư.
Hai đứa nhỏ nhảy nhót, trong miệng luyên thuyên cũng không biết nói cái gì, trong tiếng pháo nổ nửa điểm cũng không nghe thấy.
Pháo chỉ chốc lát sau đã bắn xong, lúc này Cố Vân Đông mới lấy pháo hoa ra.
Tiểu cô nương lá gan rất lớn, quả nhiên cầm hộp quẹt lửa. Nhưng mà sau khi chạm một chút, cũng không thèm nhìn liền lập tức chạy trở về trốn trong ngực Cố Vân Đông.
Một lúc lâu sau, không có động tĩnh gì.
Tiểu cô nương khẽ ngẩng đầu quay lại nhìn, Cố Vân Thư ôm bụng cười to: "Ha ha ha ha ha, căn bản là chưa đốt."
Cuối cùng là Cố Vân Thư đốt, tiểu tử kia rất kích động.
"Phanh" một tiếng, pháo hoa xông lên bầu trời bắn ra hoa lửa rực rỡ, tất cả mọi người ngẩng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Thôn dân đã đóng cửa, nghe thấy âm thanh cũng nhao nhao chạy ra sân xem.
Năm mới, bọn hắn sẽ ngày càng tốt.