Cố Vân Đông cười vỗ vỗ túi quần áo trong tay, trực tiếp giao cho hắn: "Cái này cho ngươi. "

“Cái gì?" Thiệu Thanh Viễn nhìn ra, đây không phải là cái bọc lúc trước cô vào cửa hàng may lấy ra sao?

"Quần áo."

Thiệu Thanh Viễn nhìn cô một chút, lại nhìn cái bọc trong tay.

Sau nửa ngày, hắn mới ngừng thở, mở cái bọc ra.

Sau một khắc, một bộ quần áo màu xanh đen lộ ra, mới tinh đấy, vừa nhìn đã làm cho người ta hai mắt tỏa sáng.

Hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên, thanh âm hơi khàn khan: "Ngươi... Tặng cho ta?"

Cố Vân Đông ho nhẹ một tiếng: "Đúng, không phải do ta thấy lần trước ngươi đi trên núi săn, lúc trở lại quần áo kia cũng trở nên rách nát rồi, cũng không thấy ngươi mua đồ mới, liền dứt khoát tự mình cầm vải đến chỗ thợ may để cho người ta làm một bộ. Dù sao ngươi về sau cũng theo ta hợp tác buôn bán nha, cũng nên ăn mặc tốt một chút, bằng không thì người ta cho rằng ta tham hết tiền của ngươi nha."

Nói xong cô thở phào một hơi, cuối cùng cũng tìm được cớ đưa ra ngoài.

Khóe miệng Thiệu Thanh Viễn không khống chế được mà nhếch lên, đưa tay muốn vuốt ve quần áo, lại lập tức thu hồi, đem quần áo một lần nữa nhét vào trong ngực Cố Vân Đông, mình thì quay đầu chạy đến bể nước bên cạnh, múc hai gáo nước bắt đầu tỉ mỉ rửa tay.

Cố Vân Đông lúc đầu còn không hiểu sao, cho rằng hắn không thích.

Không nghĩ tới sau khi hắn rửa tay xong, mới bắt đầu cẩn thận vuốt phẳng quần áo, mặt mũi tràn đầy vẻ mừng rỡ.

Trong nháy mắt đó, cô đột nhiên cảm thấy trong lòng chua xót.

Thím Đổng đã từng nói qua thân thế của Thiệu Thanh Viễn, nói hắn từ nhỏ đến lớn đều không được cha mẹ nuôi thích, quần áo đều là nhặt được đồ bỏ đi của người khác. Người khác cũng đã không mặc được nữa thì có thể là quần áo tốt gì? Nhất là mùa đông, sợi bông cũng đã cứng hoàn toàn không ấm được.

Cứ như vậy hắn còn mặc vài năm, hắn lại trưởng thành nhanh, thường xuyên lộ tay lộ chân bị người ta chê cười.

Cho đến khi ông nội của hắn qua đời, hắn mới tự mình đến chỗ thợ may mua hai bộ, cứ như vậy là thay đổi.

Đây có lẽ là lần đầu tiên hắn nhận được quần áo của người khác.

"Khụ, thích không?"

Thiệu Thanh Viễn lập tức gật đầu, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Vân Đông, ánh mắt lấp lánh: "Ngươi biết kích cỡ của ta sao? "

"..." Có phải là sai điểm chú ý rồi không?

"Ta tính toán sơ qua một chút, cũng không biết có vừa người hay không, ngươi quay đầu lại thử một chút, nếu không thích hợp, lại đi sửa cũng được."

"Vừa người." Thiệu Thanh Viễn không chút nghĩ ngợi nói.

Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, đột nhiên có chút không chịu nổi ánh mắt của hắn, nhanh chóng nói ra: "Trước tiên cứ như vậy, ta, ta trở về ah."

Cô nói xong vội vàng rời đi.

Thiệu Thanh Viễn không nhúc nhích, chỉ nhìn bóng lưng cô, cho đến khi cô rời đi, mới rũ mắt nhìn quần áo trong tay, ý cười nơi khóe miệng càng lúc càng lớn.

Hắn rất nhanh quay người vào phòng, cầm quần áo ra thay đổi.

Thật đúng là vô cùng vừa người, mặc lên người cảm giác ấm vù vù đấy, đặc biệt thoải mái.

Chỉ là sau một khắc, hắn lại nhanh chóng cởi ra, nhẹ nhàng gấp lại đặt ở một bên. Lập tức mặc lại quần áo rách nát ban đầu của mình, cầm cung tên liền ra cửa, trực tiếp đi lên núi lớn.

Cố Vân Đông không biết, sau khi trở về Tằng gia cô liền đi ngủ.

Kỳ thật cô cũng nghĩ tới đưa khối vải kia ra để Đổng thị hỗ trợ làm một chút, chỉ là ngày đó cứ như ma xui quỷ khiến lại cầm vải vóc đi ra, sau khi đến huyện thành liền để cho chưởng quầy của tiệm may hỗ trợ làm một bộ.

Cố Vân Đông vuốt vuốt lông mày, trở mình, nằm ngủ rồi.

Ngày hôm sau cô liền đi tìm Trần Lương, mua đất.

Trần Lương kinh hãi thiếu chút nữa phun ra một ngụm nước: "Lại mua đất?" Con bé vẫn còn bạc?

"Lần này là mua nền nhà, cháu muốn làm một xưởng gia công."

Xưởng? Mắt Trần Lương đã sáng lên.

Thôn bọn họ cũng không phải giàu có gì, thôn dân cũng đều dựa vào mấy mẫu ruộng kia để duy trì sinh kế.

Có một số thôn có xưởng, cho dù là chỉ là một xưởng nho nhỏ, chuyên làm chút nghề mộc gì đó, thôn kia ở trong miệng người trong huyện cũng có chút nổi danh rồi, thôn dân ít nhiều cũng dính chút ánh sáng, cuộc sống trong nhà tốt hơn không ít.

Hôm nay thôn bọn họ cũng có xưởng rồi hả?

Trần Lương có chút kích động, đứng lên đi tới đi lui ở trong nhà chính.

Đã qua thật lâu, mới bình tĩnh trở lại nghĩ đến hỏi chính sự: "Xưởng này của ngươi, là tính toán làm cái gì? Xây bao nhiêu, trong lòng ngươi có kế hoạch gì chưa? Nếu là xây xưởng, cũng không phải là chuyện đùa giỡn.”

"Tất nhiên đã có kế hoạch, Trần bá yên tâm, xưởng này của ta tính làm đường. Ta muốn mua trước năm mẫu đất, đợi đến đầu xuân sẽ xây dựng.”

Bây giờ xây cũng không kịp rồi, mía có tính thời vụ, chờ xưởng của cô xây xong, mía cũng không còn. Hơn nữa Phùng Đại Năng hiện giờ đang mang theo người giúp hai gia đình chạy nạn tới xây nhà, cũng không rảnh tay.

Về phần trong khoảng thời gian này, chỉ có thể xem có thuê trước một chỗ dùng tạm hay không.

Trần Lương nghe cô nói đã có kế hoạch, liên tục gật đầu, cuối cùng vung tay lên: "Được, năm mẫu đất, là muốn khối dưới chân núi kia? "

"Đúng." Nhưng phải cách xa nhà ở một chút, bằng không thì quá ồn ào, hơn nữa cũng dễ loạn.

Trần Lương chỉ cho cô mấy chỗ, sau khi xác nhận liền tỏ vẻ rất nhanh có thể làm xong.

Chỉ là trước khi Cố Vân Đông đi, vẫn là ấp úng hỏi: "Chuyện này, Vân Đông a, xưởng này của ngươi xây xong, thuê người, có phải là nên chọn từ người trong thôn trước hay không?”

Cố Vân Đông sững sờ, cười nói: "Đó là đương nhiên, trong khoảng thời gian này chú bác thím trong thôn cũng giúp ta không ít, ta khẳng định nghĩ đến bọn hắn đấy. Bất quá ta mướn người khẳng định phải mướn người tay chân chịu khó, làm việc lưu loát, những người trộm gian dùng mánh lới coi như xong."

"Đúng vậy đúng vậy." Trần Lương liên tục gật đầu, cao hứng đến bó tay rồi.

Cố Vân Đông thật sự cảm thấy ông ấy là một thôn trưởng tốt, một lòng một dạ giúp thôn dân suy nghĩ, so với vị tộc trưởng Cố gia trước kia quả thực khác nhau một trời một vực.

Lúc cô trở về, Trần Lương còn đứng ở cửa ra vào, cười hề hề.

Chu thị đi tới, có chút cảm than: "Nha đầu Cố gia về sau khó lường ah, chuyện lần trước con bé nói, ông nói xem chúng ta có phải là nên nghe một chút?"

Bà nói đến chuyện lần trước Cố Vân Đông tới nói về học đường có tiếng mà Ngưu Đản đang theo học kia.

Phu tử nhà kia kỳ thật bọn họ đều rất hài lòng, cũng cảm thấy người ta dạy không sai, học sinh không phải chỉ cần đọc sách là được sao? Làm nông có người lớn trong nhà làm là được rồi? Cho dù phu tử không nói, bọn họ cũng sẽ không để Ngưu Đản xuống ruộng.

Nhưng Cố Vân Đông nói tương lai đứa nhỏ phải thi cử, phải có thể lực tốt mới được, giúp gia đình làm việc cũng có thể hiểu được cha mẹ và người nhà mình không dễ dàng, càng thêm quý trọng cái gì đó.

Dù nói rất có đạo lý, nhưng con bé cũng chỉ là một tiểu cô nương mười ba tuổi, phu tử học đường người ta lớn tuổi như vậy, lại là một tú tài, làm sao có thể sai đây?

Nhưng ngươi nhìn hiện tại, Cố Vân Đông người ta không phải là từng bước từng bước thăng tiến sao?

Trần Lương cũng đang suy nghĩ vấn đề này, một lúc lâu sau mới nói: "Ta sẽ nghĩ.”

Lúc Cố Vân Đông trở lại Tăng gia, phát hiện mẹ Đồng đang ở đó.

Mẹ Đồng nói: "Thiệu công tử săn được một đầu hươu, đoàn người đều đi hỗ trợ rồi."

Cố Vân Đông kinh ngạc: "Thiệu Thanh Viễn lên núi rồi hả?"

Thiệu Thanh Viễn săn được hươu xong liền trở lại rồi, vừa vào cửa, liền đi tắm rửa một cái, sau đó thay bộ quần áo mới kia.

Đổng Tú Lan sau khi vào cửa, vừa vặn nhìn thấy hắn ăn mặc rất có tinh thần đi ra.

Bà không khỏi nhìn nhiều hai mắt, màu sắc bộ quần áo kia. . . Cảm thấy có chút quen mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play