Mắt Cố Vân Đông sáng lên: "Ta muốn một gian cửa hàng."
Liễu Duy sững sờ, rất nhanh liền kịp phản ứng: "Đúng đúng đúng, ngươi sắp buôn bán, khẳng định phải có cửa hàng đấy. Vừa vặn, ta hôm nay thắng Đào Hành năm gian cửa hàng. Ta nói cho ngươi biết, mấy cửa hàng này rất không tồi, ngươi cứ lựa chọn, cho ngươi hai gian."
"Hào phóng như vậy?" Cố Vân Đông vẫn rất rõ ràng đấy, tuy Liễu Duy thắng tiền đánh cuộc là dựa vào chính mình, nhưng Đào Hành hạ vốn lớn như vậy, cũng bởi vì muốn gài bẫy Liễu gia.
Liễu gia cũng phải xuất ra tiền đặt cược tương ứng, như vậy cuộc đánh cược mới có thể thành lập.
Cô ngược lại không tham lam, chỉ muốn một gian cửa hàng.
Liễu Duy cười đến đắc ý: "Ta gần đây rất hào phóng, hơn nữa, lần này may mà có ngươi. Tới tới tới, ta giới thiệu cho ngươi một chút về năm gian cửa hang này, ngươi cứ chọn trước."
Nếu có thể, kỳ thật trực tiếp mang cô đi xem cửa hàng luôn mới tốt.
Chẳng qua hiện nay cửa hàng còn để trống, bất tiện.
Cố Vân Đông vừa nghe vừa trầm tư, thỉnh thoảng hỏi ý kiến Thiệu Thanh Viễn một chút.
Đợi đến lúc Liễu Duy nói xong toàn bộ rồi, cũng giới thiệu lợi và hại trong này, Cố Vân Đông cũng nắm chắc rồi: "Ta muốn gian cửa hàng ở thành Đông có chứa hậu viện kia."
Gian cửa hang kia vị trí tốt, mà lại cách học đường của Tần Văn Tranh không xa, lại chứa một cái hậu viện rất lớn, có thể cho người ở lại. Về sau Vân Thư đến trường nếu không thuận tiện về nhà, có thể có một chỗ ở.
Có một cái giếng trong sân sau và có ba hoặc bốn gian phòng. Xung quanh cửa hàng cũng náo nhiệt, không ít hộ gia đình giàu có ở huyện Phượng Khai đều ở khu vực đó, phong cảnh cũng không tệ.
Cố Vân Đông chỉ cần gian hàng này, một là cửa hàng này là cái lớn nhất và tốt nhất trong năm cửa hàng, những gian hàng khác tuy rằng cũng không tệ, nhưng không làm cho cô đặc biệt động tâm.
Hai là cô vừa mới từ lấy được từ Đào Hành hơn ba trăm lượng bạc, đòi thêm một gian hàng sẽ quá mức tham lam. Tuy rằng Liễu Duy không ngại, nhưng những người khác của liễu gia nghĩ như thế nào thì không biết.
Cố Vân Đông hiểu phải có chừng có mực, hơn nữa cô rất nhanh đã có nguồn thu nhập, sau này muốn mua cửa hàng, sẽ tự mình mua!
Liễu Duy khuyên cô mấy lần nhưng không được, đành phải thôi, quay đầu lại trực tiếp đi nha môn đem cửa hàng chia cho cô.
Mấy người vừa nói chuyện, vừa đến ngõ Hồ Lô của người môi giới.
Sáu người Đồng gia cũng đã chuẩn bị tốt chờ cô, chỉ là Cố Vân Đông có một chiếc xe ngựa, nên có chút chen chúc.
Người Đồng gia nói tự mình có thể đi bộ, bất quá Cố Vân Đông không đồng ý, dù sao Liễu Duy cũng ở đây, mượn xe ngựa của hắn cũng được.
Thời gian đã không còn sớm, một đám người lên xe ngựa liền đi thẳng tới cửa thành.
Nhưng mà xe ngựa đi không bao lâu, Cố Vân Đông lại đột nhiên kêu dừng lại.
Cô ngồi trong xe ngựa của Liễu Duy, người đánh xe là Thiệu Thanh Viễn.
Thiệu Thanh Viễn dừng xe ngựa lại, chỉ thấy Cố Vân Đông nhảy xuống, trực tiếp đi vào một cửa hàng trước mặt.
Hắn ngẩng đầu nhìn một chút, phát hiện là cửa hàng may, hình như là cửa hàng của Bành gia.
Cố Vân Đông không bao lâu đã đi ra, trong tay mang theo một túi quần áo lên xe: "Đi thôi.”
Thiệu Thanh Viễn tò mò nhìn nhiều hơn hai lần, lại cũng không hỏi, xe rất nhanh đã ra khỏi cửa thành, đi thẳng đến thôn Vĩnh Phúc.
Hai chiếc xe ngựa một trước một sau vào thôn, lại trực tiếp đi đến chân núi bên kia, người trong thôn thấy cũng không cảm thấy kỳ lạ nữa.
Ngược lại mấy người Đồng gia, ngoại trừ Đồng lão đại đánh xe ra, những người khác đều an phận ở trong xe ngựa, ngay cả rèm xe cũng không vén một chút.
Nhưng trong lòng lại có chút thấp thỏm không yên, vị cô nương kia lúc mua bọn hắn cũng không nói thêm cái gì, lúc này mới biết được bọn hắn đang vào thôn.
Xe ngựa dừng ở trước cửa Tăng gia, sáu người Đồng gia vừa xuống xe, ngước mắt lên liền nhìn thấy căn nhà gỗ cũ nát trước mặt.
Dù là trong lòng đã có chuẩn bị, bọn hắn cũng có chút khó có thể tin.
Nhất là sau khi Cố Vân Đông mang theo bọn hắn tiến vào sân nhỏ, nhìn mặt đường chật hẹp của tường viện thấp bé, mấy người càng là hai mặt nhìn nhau.
Chủ nhà. . . căn nhà trông như thế này sao?
Người Đồng gia thật sự nghĩ mãi mà không rõ, chủ nhà bỏ ra nhiều bạc như vậy mua cả nhà bọn họ, sao không lấy ra tu sửa căn nhà vậy?
Cho đến khi Cố Vân Đông nói với bọn hắn: "Nhà chúng ta vừa dựng xong không bao lâu, phải đến ngày mốt mới có thể chuyển vào, hai ngày nay liền ở bên này gom góp một chút. Nam liền chen chúc ở Thiệu gia bên cạnh trước, nữ ở bên này. Đây là thím Đổng, nơi này là nhà của bà ấy, phòng của mọi người thím Đổng đã hỗ trợ thu xếp, trước tiên cứ đem hành lý để xuống đi.”
Đổng Tú Lan biết sáng sớm cô đi ra ngoài là đi mua người rồi, liền nhanh nhẹn đem một gian phòng không có người của nhà mình sửa sang lại.
Thiệu gia bên kia cũng có thể dọn ra một gian phòng, ngược lại vừa vặn có thể an bài.
Người Đồng gia vội vàng gật đầu, đợi sau khi Cố Vân Đông giới thiệu xong những người khác, nữ nhân liền đi theo Đổng Tú Lan vào phòng, nam nhân đi theo Thiệu Thanh Viễn sang nhà bên cạnh.
Lúc đi ra ngoài, vừa hay nhìn thấy căn nhà ngói gạch xanh của Cố gia, trong lòng mấy người đều có chút sợ hãi thán phục, không nghĩ tới ở nông thôn còn có căn nhà như vậy, không biết là nhà người như thế nào.
Người Đồng gia đều là người thật thà, nhất là đến một địa phương xa lạ, ít nhiều đều có chút nơm nớp lo sợ.
Bởi vậy bọn họ vừa đặt đồ xuống, liền lập tức đi ra hỗ trợ bổ củi mấu nước nấu cơm tối.
Bữa tối rất phong phú, trong nhà thêm người, lại kiếm được nhiều tiền hơn, là một điều đáng để ăn mừng.
Lúc ăn cơm, Cố Vân Đông nhân tiện nói trong nhà có thêm một cửa hàng.
Người Tằng gia đều rất kinh ngạc: "Có cửa hàng rồi sao? Ở đâu, bao nhiêu, định bán đường trắng sao?”
Vân Đông gật đầu, "Là dùng để buôn bán đường trắng, ngay bên phía đông thành. Bất quá hiện tại cửa hàng còn chưa giải phóng, qua vài ngày mới có thể dùng, đến lúc đó còn phải nhờ Phùng thúc hỗ trợ cải tạo bên trong, chờ lúc khai trương tất cả mọi người đi góp vui.”
Đổng thị rất cao hứng: "Được, nhất định sẽ đi."
Cố Vân Thư âm thầm thở phào một hơi, hắn còn lo lắng trong nhà sau khi mua hạ nhân sẽ hết tiền, cả ngày đều xoắn xuýt xem có nên thiếu nợ tiền học phí trả cho tiên sinh, chờ thêm vài năm nữa lại trả.
Bây giờ nghe đại tỷ nói trong nhà đã có cửa hàng có thể buôn bán, đã có thu nhập, vậy thì không có vấn đề gì nữa.
Cố Vân Thư yên tâm, cơm chiều cũng ăn thêm một chén lớn.
Cố Vân Đông vừa quay đầu lại liền thấy được biểu tình trên mặt hắn, nhất thời có chút đau đầu. Rốt cuộc em trai cô vì sao lại cảm thấy nhà mình nghèo đến mức ngay cả tiền học phí cũng không trả nổi? Rõ ràng biểu hiện của cô vô cùng. . . Có tiền ah.
Tuổi còn nhỏ đã lo lắng lung tung, coi chừng về sau không trưởng thành nổi.
Sau khi cơm nước xong, người Đồng gia tay chân lanh lẹ bắt đầu thu thập.
Cố Vân Đông thì trở về gian phòng của mình, không bao lâu sau, cầm ra một cái túi nặng mang về từ huyện thành lúc trước.
Tất cả mọi người đang bận việc, không để ý đến cô.
Cố Vân Đông từ cửa sau Tằng gia đi ra, liền trực tiếp đến nhà cách vách.
Thiệu Thanh Viễn đang cho ngựa ăn, xe ngựa Liễu gia tạm thời nghỉ ở nhà hắn, Liễu Duy nói, khi nào rảnh thì trả lại là được.
Nhìn thấy Cố Vân Đông tiến vào, hắn còn hơi giật mình một chút, không khỏi dừng động tác trong tay.