Đợi đến lúc ba tiểu hài tử đều đã đi ra, Tần Văn Tranh mới mở miệng: "Kinh thành bên kia có hồi âm rồi, Hoàng thượng đồng ý điều kiện của ngươi, hơn nữa Hoàng thượng cũng nhắn nhủ, cho dù Cố cô nương tự mình buôn bán, cũng sẽ không có ai tới làm phiền ngươi."
Đương nhiên, đây là muốn ám chỉ tới mấy quan lại quyền quý muốn nhảy vào kiếm một chén canh, trong đó kể cả Đào gia ở trong huyện thành.
Nhưng là, Cố Vân Đông vẫn phải tự mình chú ý bọn đạo chích, Tần Văn Tranh có khả năng sẽ tận lực giúp đỡ.
Đây là chuyện không có biện pháp nào, đã muốn làm kinh doanh, sẽ không tránh được những chuyện phiền toái này.
Không nói Cố Vân Đông, dù là Liễu gia cũng như vậy, cũng sẽ có người âm thầm ngáng chân, thậm chí còn sắp xếp gián điệp hoặc những người tương tự để can thiệp, quấy rối vào công việc kinh doanh của gia đình.
Cố Vân Đông đã biết hắn mang tin tức tốt đến cho mình, lập tức gật đầu: "Ta đây an tâm, đã xác định rồi vậy Tần phu tử có muốn đến xem quá trình chế đường cát không?"
"Đương nhiên." Tần Văn Tranh cũng có chút kích động, hắn đã trông mong hồi lâu rồi.
Cố Vân Đông dẫn bọn hắn đến hậu viện, nơi chế đường cát ở hậu viện.
Thiệu Thanh Viễn đang ở bên kia sửa sang lại mía ngọt, nhìn thấy bọn họ, liền rửa sạch tay đi tới.
Tần Văn Tranh liếc hắn đánh giá, người này là ai? Có quan hệ gì với Cố Vân Đông? Lớn lên cao lớn, ánh mắt còn rất lạnh lùng.
Thiệu Thanh Viễn chưa từng gặp Tần Văn Tranh, lúc trước cùng Liễu Duy đến học đường, hắn chỉ theo chân quản gia giúp đỡ đem hươu đến phòng bếp, sau đó liền đi ra ngoài.
Bất quá hắn lại biết rõ Tần Văn Tranh, ngày ấy Cố Vân Đông trở về, đã nói với hắn về Tần Văn Tranh.
Cố Vân Đông giới thiệu: "Vị này chính là Thiệu Thanh Viễn, ta cùng hắn hùn vốn làm đường trắng."
"Hùn vốn? ?"
Cố Vân Đông gật đầu: "Đúng vậy a, ta không phải đã nói rồi sao? Vì dựng căn nhà này, ta đã không còn chút bạc nào nữa rồi, cũng chỉ có thể tìm người hùn vốn, ta rất nghèo ah."
Tần Văn Tranh, "..." Ta còn lâu mới tin ngươi.
Hắn không xoắn xuýt việc này nữa, gật đầu với Thiệu Thanh Viễn rồi nhìn về phía đồ vật trong sân.
Bởi vì chưa tinh luyện số lượng lớn, cho nên công cụ chỉ có hai bộ, hơn nữa có chút đơn sơ.
Tần Văn Tranh tiến lên sờ sờ, xác thực chạm vào được chút đường trắng đường đỏ, tay dinh dính, nhưng làm để cho người ta rất hưng phấn.
"Nhanh, ngươi nhanh tinh luyện một lần cho ta xem một chút." Tần Văn Tranh có chút không thể chờ đợi được rồi.
Cố Vân Đông liền đi lấy tạp dề, ai ngờ vừa định mặc nó lên người, đã bị Thiệu Thanh Viễn ngăn lại.
Hắn nhận lấy tạp dề trong tay Cố Vân Đông: "Để ta làm, dù sao ta cũng rất thuần thục, ngươi ở một bên nhìn xem, giới thiệu cho Tần phu tử một chút."
Cố Vân Đông nghĩ nghĩ, liền gật đầu: "Cũng được."
Tần Văn Tranh có chút nhíu mày, không nói gì.
Thiệu Thanh Viễn nhanh chóng lấy nước mía đã ép trước đó tới, để vào trong vạc nấu lên, đợi đến lúc nó biến thành nước đường màu đen, đổ vào trong thùng ngưng kết thành đường nâu.
Sau đó lập tức đặt một cái phễu bằng gạch lên trên một hình trụ, dùng rơm rạ nhét vào các kẽ hở, đổ đường nâu vào phễu, chờ đường nâu vón cục lại lấy rơm rạ ra. Sau đó dùng nước bùn vàng để đổ vào đường nâu trong phễu, cặn bã màu đen chảy từ phễu xuống cái vạc chứa bên dưới, đường nâu trong phễu biến thành sương trắng, đọng thành một lớp tầm hơn mười phân, trắng tinh.
Tần Văn Tranh từ đầu đến cuối không nói chuyện, mở to mắt nhìn Thiệu Thanh Viễn từng chút từng chút luyện thành đường trắng, như thể có phép thuật vậy, vốn là đường nâu, trải qua một công đoạn như vậy, vậy mà trở nên trắng nõn.
Ánh mắt của hắn càng kích động rồi.
Thiệu Thanh Viễn làm xong hết thảy mới thu tay lại, Tần Văn Tranh ở một bên hô hấp cũng không khỏi chậm lại.
Tốt, thật tốt quá.
Hắn lúc này rất muốn ra tay làm thử, Cố Vân Đông thấy thời gian không còn sớm, liền ngăn cản hắn: "Tần phu tử, ăn cơm trưa xong lại làm thử, bằng không thì một mình ngài bận việc, tất cả mọi người đều đói bụng."
Tần Văn Tranh lúc này mới hoàn hồn, có chút lưu luyến mà rời khỏi hậu viện.
Buổi trưa vẫn ăn ở Tăng gia, đồ dùng trong nhà mới tuy đã chuyển vào, nhưng phòng ở còn phải phơi nắng vài ngày mới tốt.
Lúc ăn cơm Tần Văn Tranh đột nhiên nhớ tới mình còn muốn nhận đệ tử kia mà, nhân cơ hội hỏi Cố Vân Thư có muốn đến học đường không.
Không nghĩ tới tiểu gia hỏa lại lắc đầu: "Nhà ta nghèo, nếu như ngài không cần tiền học phí, vậy ta, vậy ta đi một chút.”
Hắn chơi chung với Tần An Ninh mội buổi sáng, rốt cuộc cũng biết thân phận của Tần Văn Tranh.
Tần Văn Tranh thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm cho bị sặc, ngươi còn rất miễn cưỡng đấy.
Ai biết Cố Vân Khả ở một bên nghe nói vậy, cũng gật đầu: "Nhà ta nghèo, quá nghèo rồi."
Những người khác ở đây đều yên lặng cúi đầu xuống, khả năng là mọi người có sự lý giải khác nhau về cái nghèo đúng không?
Tần An Ninh nghiêng đầu, nhìn thoáng qua kẹo đường trong tay, đứa nhỏ nhà nghèo có thể tùy tùy tiện tiện lấy ra kẹo đường vị cam dễ thương như vậy đưa cho bạn nhỏ sao?
Con bé cũng không có, vậy nhà con bé không phải càng nghèo hơn sao?
Tần Văn Tranh chỉ có thể nhìn về phía Cố Vân Đông. Vân Đông cảm thấy Vân Thư vẫn phải tôn trọng phu tử đấy, hơn nữa Tần Văn Tranh cũng đã giúp mình rất nhiều, không thể quá vứt bỏ mặt mũi của hắn, bằng không thì thẹn quá hoá giận làm sao bây giờ?
Bởi vậy Cố Vân Đông lau miệng, nghiêm túc mở miệng: "Vân Thư, ra mắt tiên sinh của đệ."
Cố Vân Thư vừa mới rồi còn miễn cưỡng lại không nói hai lời để đũa xuống, đi đến trước mặt Tần Văn Tranh 'Phù phù' thoáng một phát liền quỳ xuống, sau đó 'Rầm rầm rầm' dập đầu ba cái: "Đệ tử Cố Vân Thư, bái kiến tiên sinh."
Tần Văn Tranh, ". . ." Động tác nhanh đến nỗi hắn cũng không kịp phản ứng.
Những người khác ngừng động tác, sững sờ nhìn bên này.
Người Tăng gia càng mở to mắt, đây là. . . Phu tử ở học đường? Phu tử vậy mà tự mình đến Cố gia nhận Cô Vân Thư làm đệ tử. Đây chắc hẳn là một đứa trẻ rất thông minh đúng không?
Mấy anh em Tăng gia đều có chút hâm mộ nhìn Cố Vân Thư, thật tốt, Vân Thư có thể đi đọc sách rồi.
Kỳ thật những ngày này bọn hắn cũng đi theo Cố Vân Thư học được ít chữ, đối với bọn hắn mà nói đã rất thỏa mãn.
Tần Văn Tranh cười ha ha, thò tay nâng Cố Vân Thư dậy, vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Tốt, tốt, ngươi là đứa nhỏ thông minh. Như vậy, mấy ngày nay ta còn có chút việc phải bận rộn, ba ngày sau ngươi hãy đến học đường đưa tin."
"Dạ." Vân Thư dùng sức gật đầu, quay đầu nhìn về phía đại tỷ nhà mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Cố Vân Đông biết, cho dù hắn luôn nói trong nhà quá nghèo không cần đến trường, nhưng trong lòng lại cực kỳ khát vọng.
"Sau này đi theo Tần phu tử đọc sách biết chữ, Tần phu tử học thức uyên bác, đệ đi theo ông ấy sẽ không lỗ."
Tần Văn Tranh lườm cô, lời này sao lại nghe có chút không được tự nhiên vậy?
Rốt cuộc là bởi vì hắn học thức uyên bác mới không lỗ, hay vì hắn có chỗ dựa to như núi mới không lỗ hả?
Cố Vân Đông làm bộ không thấy được ánh mắt của hắn, kéo Cố Vân Thư lại, để cho mọi người tiếp tục ăn cơm.
Ai biết cô vừa quay đầu, lại thấy Dương thị giật mình sững sờ mở to mắt, nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Cố Vân Đông sợ hãi kêu lên một cái, nhanh chóng đi đến bên cạnh bà: "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"