"Xem muội còn dám chạy nhanh như vậy nữa không, may mà mặc quần áo dày, ngã không mạnh. Vạn nhất té bị thương rồi, muội không được khóc nhè? Lần sau không được chạy có biết không, muốn tìm ca ca thì trực tiếp lớn tiếng gọi hai tiếng, ca ca chẳng lẽ không nghe thấy muội sao?"
Cố Vân Thư cầm khăn cẩn thận từng li từng tí mà lau lòng bàn tay cô bé, có lẽ là đụng phải một viên đã nhỏ, có chút đỏ lên, may mà da không bị rách.
Tiểu cô nương đôi mắt hồng hồng, cái đầu nhỏ lại dùng sức lắc: "Muội không chạy, ca ca hổi vù vù hai cái."
Nói xong đem bàn tay nhỏ bé ra phía trước, Cố Vân Thư nghiêm túc thổi hai cái.
Sau đó tiểu cô nương liền cảm thấy mỹ mãn mà nở nụ cười: "Tốt rồi, không đau nữa."
"Đi thôi, chúng ta về nhà đổi một bộ quần áo khác cho muội." Cố Vân Thư dắt tay cô bé đi.
Ai ngờ vừa xoay người, liền thấy Tần Văn Tranh đứng ở phía sau.
Cố Vân Thư trừng mắt nhìn: "Xin hỏi ngươi có chuyện gì không?"
Tần Văn Tranh im lặng nghe hai huynh muội nói chuyện, ấn tượng đối với tiểu hài tử này lại tốt hơn không ít.
Một đứa trẻ nhỏ như vậy thường chạy ra ngoài chơi với các bạn nhỏ của mình, hiếm khi có thể chăm sóc em gái của mình cẩn thận như vậy mà không nóng nảy chút nào.
Hơn nữa đứa nhỏ này bộ dạng cũng tốt, rất lễ phép. Nghe Cố Vân Đông nói, hắn đọc qua sách biết mấy chữ, xem ra không phí công đọc.
"Ta tìm đại tỷ Cố Vân Đông của người, ta là người trong huyện thành đến, họ Tần."
Tần Văn Tranh nghĩ, Cố Vân Đông đã tìm phu tử cho đệ đệ, ít nhất cũng đã nói qua với hắn về mình, giới thiệu như vậy Cố Vân Thư sẽ biết mình là ai.
Ai ngờ hắn chỉ nhẹ gật đầu, hỏi: "Ngươi biết đại tỷ của ta? Tìm tỷ ấy có chuyện gì sao?"
Tần Văn Tranh, "..." Nhà đầu Cố gia vậy mà không cùng đệ đệ đề cập qua hắn? ?
Ho nhẹ một tiếng, Tần Văn Tranh ổn định tinh thần mới lên tiếng: "Trước đó vài ngày Cố cô nương đi huyện thành, đã giúp đỡ thê tử của ta, hôm nay ta đặc biệt dẫn thê tử và con gái đến thăm."
Cố Vân Thư nghe xong liền cao hứng: "Đại tỷ của ta đúng là rất tốt, tỷ ấy vừa thiện lương lại xinh đẹp lại có thể làm việc, nhìn thấy thê tử ngươi gặp nạn nhất định sẽ ra tay giúp đỡ đấy."
Cố Vân Khả cũng gật gật đầu: "Còn thông minh."
Tần Văn Tranh ngẩng đầu nhìn trời, nhớ tới ngày đó Cố Vân Đông khen ngợi đệ đệ nhà mình bằng một đống thành ngữ tuôn ra như bão tố, đây là di truyền từ gia đình ah, tỷ đệ khen ngợi lẫn nhau cũng không mang theo khiêm tốn.
Thái độ của Cố Vân Thư đối với Tần Văn Tranh thoáng đã tốt hơn: "Ta đưa ngươi đi, ngươi đi theo ta."
Dứt lời liền nắm tay Cố Vân Khả đi lên phía trước.
Lúc này mới ở cửa thôn, nhà bọn hắn ở chân núi, còn phải đi một đoạn xa, Tần Văn Tranh liền muốn để cho hai người lên xe ngựa.
Không nghĩ tới Cố Vân Thư rất kiên định lắc đầu: "Chúng ta đi bộ là được rồi."
Đại tỷ nói, không thể lên xe ngựa của người xa lạ, vạn nhất bị bắt cóc làm sao bây giờ?
Hắn cùng muội muội đều rất đẹp rất đáng yêu rất bắt mắt đấy.
Tần Văn Tranh nghe vậy, cũng không lên xe ngựa, để gã sai vặt đánh xe theo ở phía sau, tự mình cùng hai tiểu gia hỏa đi đường.
Vừa đi vừa trò chuyện, càng trò chuyện Tần Văn Tranh càng thích hai huynh muội này.
Hắn phát hiện Cố Vân Thư rất thông minh, rất có thiên phú đọc sách, hơn nữa tính tình cũng tốt, Tần Văn Tranh liền nổi lên lòng yêu tài, muốn bồi dưỡng hắn thật tốt.
Một đoàn người rất nhanh đã đến chân núi, Cố gia tuy còn chưa vào ở trong nhà mới, nhưng vào ban ngày Cố Vân Đông bình thường đều ở đây.
Bởi vậy Cố Vân Thư trực tiếp mang mấy người đến cửa nhà nới, lớn tiếng gọi: "Đại tỷ, đại tỷ, có một Tần tiên sinh Tần phu nhân trong huyện thành đến tìm tỷ."
Tần Văn Tranh vẫn đứng tại chỗ, nhìn căn nhà gạch lớn trước mặt, mở to hai mắt nhìn.
Cố gia, hoá ra là lớn và khí phái như vậy sao?
Tần Văn Tranh không có cách nào đem căn nhà ngói gạch xanh trước mặt này cùng Cố gia liên hệ được với nhau, không phải nói một nhà Cố Vân Đông là dân chạy nạn đến sao? Không phải nói phụ thân đến nay vẫn còn mất tích không thấy sao?
Hơn nữa trước kia Cố Vân Đông cùng hắn nói chuyện phiếm, rõ ràng biểu hiện chính mình rất thiếu tiền rất nghèo rất cần việc mua bán đường trắng này.
Đây là lừa dối, lừa dối! !
Nhà nàng ta còn tốt hơn nhà mình. Nhìn con đường lát đá trước cửa, nhìn những bồn hoa gọn gàng xung quanh, nhìn vào những viên gạch lớn kia, so với địa chủ còn xa hoa hơn!!
Lúc Cố Vân Đông đi ra, liền thấy Cát thị đang ôm con gái từ trên xe ngựa xuống.
Cô vội vàng tươi cười bước tới: "Tần phu nhân các người đã tới, tiến đến ngồi."
Cát thị cùng cô chào hỏi, liền nắm tay con gái đi vào trong phòng.
Nhưng đi vài bước, lại phát hiện Tần Văn Tranh còn đứng nguyên tại chỗ, không khỏi quay đầu lại nhìn.
Tần Văn Tranh giờ phút này lại giận dữ nhìn Cố Vân Đông, cười lạnh một tiếng: "Căn nhà của Cố cô nương thật là làm cho người ta không tưởng tượng được."
Cát thị nghe vậy, lúc này mới nhìn lại, lập tức đôi mắt sáng ngời.
Nàng đã từng thấy nhiều nhà ngói gạch xanh, nhưng ngôi nhà trước mặt lại mang đến cho người ta một cảm giác rất khác, có chút khác biệt, nhưng lại khiến người ta cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Cố Vân Đông lập tức hiểu được Tần Văn Tranh đây là thẹn quá hoá giận rồi, nhìn âm dương quái khí đấy, lập tức thở dài một hơi: "Còn không phải sao, căn nhà này đã tiêu tốn tất cả tiền tiết kiệm của ta, bây giờ còn không có đồng nào để đưa em trai đi học, cho nên muốn cố gắng kiếm tiền ah."
Cố Vân Thư ở một bên nghe thấy liền vội vàng nói: "Đại tỷ, đệ không đi học đường nữa, tỷ không cần quá cố gắng, sẽ mệt mỏi."
"Không được!" Tần Văn Tranh lại là người đầu tiên phản đối, chém đinh chặt sắt.
Lập tức quay đầu nhìn về phía Cố Vân Đông, nhún vai: "Tiên vào nói chuyện."
Một đám người vào phòng, Cố Vân Đông lấy nước đường cho mấy người.
Đây là dùng đường trắng pha đấy, so với đường nâu thì cứ như không cho gì thêm, nước vẫn trong suốt, nhìn cũng rất nhẹ nhàng khoan khoái, thế nhưng mà uống vào trong miệng lại rất ngọt ngào.
Cát thị thoải mái thở ra một hơi, nhìn về phía con gái, thấy con bé đã ọt ọt ọt ọt uống hết toàn bộ, hơn nữa còn đem cái chén không đưa cho Tần Văn Tranh để cho hắn rót một ly nữa.
Tần Văn Tranh trước đó đã đem toàn bộ đường trắng đưa đến kinh thành, chính mình cũng không giữ lại chút nào, cho nên đây là lần đầu tiên hắn uống nước đường, không khỏi âm thầm gật đầu, quả nhiên không tệ.
Uống xong, Tần Văn Tranh nhìn thấy hai huynh muội đang đứng yên lặng bên cạnh Cố Vân Đông giống như là muốn tăng thêm lòng dũng cảm cho tỷ tỷ, không nhịn được cười nói: "Vân Thư, chúng ta cùng đại tỷ ngươi có việc muốn nói, ngươi có thể mang Ninh nhi nhà chúng ta đi ra ngoài đi dạo?"
Tần An Ninh nghe được liền kích động, rất hưng phấn.
Mẹ nói, tới nhà người khác làm khách phải rụt rè yên tĩnh, lễ phép, cho nên con bé luôn khắc chế không được quá hoạt bát, cho dù nó đã sớm muốn cùng huynh muội Vân Thư Vân Khả nói chuyện.
Cố Vân Thư ngẩng đầu nhìn về phía đại tỷ, cô gật đầu, hắn liền nói với tiểu cô nương Tần An Ninh: "Đi thôi, ngươi phải đi theo chúng ta, bằng không thì sẽ bị con hổ trên núi cho trong miệng tha đi đấy."
Tần An Ninh lập tức kích động: "Trên núi có hổ sao? Ngươi đã gặp chưa? Ngươi có thể mang ta đi không? Nhà ta lần trước có hai con hươu, nhưng đã chết, ta có thể..."
"Khục khục." Cát thị nhịn không được nâng trán.