Ngày họp lớp bất ổn

Chương 2


3 tháng


6.

 

Nếu có thể quay ngược thời gian và quay trở lại những ngày còn học đại học, tôi có thể đến bên anh ấy mà không cần suy nghĩ về điều đó.

  

Nhưng bây giờ, tôi không còn tự tin như hồi đó nữa.

 

Hồi đại học, anh ấy và tôi là một trong những người giỏi nhất trong chuyên ngành. Tiêu Yến là một học bá, anh ấy và tôi ngang hàng nhau.

 

Sau khi mối quan hệ được công khai, chúng tôi đã được rất nhiều bạn cùng lớp chúc phúc và ghen tị.

 

Ngay cả hai giáo viên cố vấn của chúng tôi cũng nói đùa rằng họ sẽ chờ đến lúc được uống rượu mừng.

 

Lúc đó, tôi cũng nghĩ rằng tôi và Tiêu Yến sẽ tiến tới hôn nhân, cùng nhau đi đến cuối đời.

 

Khi sắp tốt nghiệp, tôi tham gia khóa đào tạo chuyên sâu khép kín cho một công ty hàng không kéo dài hai tháng, và khi khóa đào tạo kết thúc, Tiêu Yến đã được tuyển dụng trước thời hạn với kết quả xuất sắc cho một công ty nước ngoài ở một thành phố hạng nhất.

 

Từ ngày ngày bên nhau ngày đêm bỗng trở thành xa cách không nhìn thấy nhau.

 

Rất khó chịu.

 

Lúc đó tôi phải chịu rất nhiều áp lực khi tham gia kế hoạch tuyển dụng.

 

Trong ngành Hàng Không, sự phân biệt đối xử với nữ phi công rất lớn.

 

Tiêu Yến sẽ dùng lời nói an ủi tôi, trong khi tôi cảm thấy nhỏ bé và bất lực, tôi không thể làm gì trước sự phân biệt đối xử của ngành này.

 

Dưới áp lực, tôi thường xuyên cãi nhau với anh ấy.

 

Sự nghiệp của Tiêu Yến đang phát triển rất thuận lợi, tuy nhiên vào ngày bảo vệ luận văn của mình. tôi lại nhận được thông báo không trúng tuyển.

 

Tôi không thể không gọi cho anh ấy, hy vọng anh ấy sẽ an ủi tôi.

 

Thật bất ngờ, nghe máy là một giọng nữ ngọt ngào.

“Ngại quá, Tiêu Yến đang tắm.”

 

Thử hỏi: Bạn gái nào sẽ không hiểu lầm câu nói như vậy?

 

Thật trùng hợp, anh trai của bạn cùng phòng lại làm cùng công ty với Tiêu Yến.

 

Anh ấy nói rằng chủ tịch công ty rất thích Tiêu Yến, và có ý định thăng chức cho anh ấy, công ty đã thảo luận rất nhiều về việc này, tất cả bọn họ đều đang đồn rằng khi nào thì Tiêu Yến sẽ trở thành con rể của chủ tịch.

 

Trong cơn tức giận, tôi đã chia tay với Tiêu Yến.

 

Tôi đã khóc rất nhiều và rủ bạn cùng phòng đi uống rượu.

 

Trong lúc say, tôi nhìn thấy Tiêu Yến.

 

Khi biết tôi giận, anh gác lại tất cả các công việc, đặt vé máy bay để bay về.

“Du Du, anh xin lỗi, giữa anh và cô ấy không có chuyện gì xảy ra, cũng không phải như em đang nghĩ đâu.”

Tôi nhìn anh cười lạnh một tiếng: “Vậy như thế nào? Tiêu Yến, chúng ta không giống nhau!”

Tiêu Yến ôm lấy tôi, đau lòng không thôi.

Tôi không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra trong đêm đó, tôi chỉ nhớ anh đã điên cuồng cướp lấy môi của tôi.

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy trong khách sạn, anh vẫn còn ngủ say.

Tôi không kìm được lén lấy điện thoại di động của anh ấy, vừa bấm WeChat thì nhận được vô số tin nhắn.

Không có gì bất ngờ, tất cả đều được gửi bởi cô gái đã trả lời điện thoại ngày hôm đó.

Có sự quan tâm và mơ hồ trong lời nói của cô ta- con gái của chủ tịch.

Vào lúc đó, trái tim tôi hoàn toàn chùng xuống.

Tôi biết rằng tôi và Tiêu Yến không thể tiếp tục.

Sau khi bỏ đi không một lời từ biệt, tôi đã xóa tất cả thông tin liên lạc của các bạn cùng lớp và trốn một mình ở Lệ Giang

Một tháng sau, tôi phát hiện mình có thai.

Có vị chua nơi khóe miệng, tôi đưa tay sờ mặt

Tôi khóc khi nào?

Cảm xúc đau lòng như vậy đã không còn khi tôi sinh con trai. 

Không ngờ đến lần họp lớp này anh ấy đã trở lại.

Tôi ôm đầu gối và cố thu mình lại thành một quả bóng nhỏ.

Cậu con trai đang chơi xếp hình bên cạnh dường như cảm nhận được sự suy sụp của tôi, liền chạy đến ôm lấy tôi, nũng nịu hỏi: 

“Mẹ, Mẹ sao thế?”

" Mẹ ơi, mẹ khóc à, mẹ lại đau đầu à?”

7.

Tôi lắc đầu: “mẹ không sao!”

Con trai nghi ngờ hỏi: “Vậy sao mẹ lại khóc?”

Tôi lau nước mắt và cười an ủi: “Là nước mắt hạnh phúc. Mẹ đang vui vì con đã khôn lớn và hiểu chuyện nên rơi nước mắt.”

Con trai tôi như hiểu ra, vụng về lau nước mắt cho tôi bằng đôi bàn tay mũm mĩm.

“Con không muốn mẹ khóc, con muốn mẹ mỗi ngày đều vui vẻ!”

“Được, chỉ cần mỗi ngày đều nhìn thấy con, mẹ sẽ vui vẻ, được không?”

Dưới sự an ủi của con trai, tôi dần chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, tôi dậy hơi muộn. Sau khi mặc xong quần áo cho con trai mới nhận ra rằng đã quá trễ để làm bữa sáng.

“Con trai, hôm nay chúng ta sẽ ăn Tiểu Long Bao nhé?”

Thằng bé gật đầu, “Được ạ, con thích ăn Tiểu Long Bao!”

Tôi hôn lên mặt con vài lần, thật là một trái tim ấm áp, trong ấn tượng của tôi, hầu như chưa bao giờ con trai gây chuyện vô cớ.

Tôi mở cửa, ngơ người luôn rồi.

Con trai phản ứng nhanh hơn, dang rộng vòng tay và hét lên đầy phấn khích: “Chú Tiêu!”

Tiêu Yến? Tại sao anh ấy lại ở đây?

"Có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi.

Tiêu Yến đã ngồi xổm xuống, ôm con trai vào lòng:

“Không có việc gì thì không thể đến gặp mẹ con em được à?”

Tôi: “. ..”

“Ngại quá, hôm nay sợ là không tiếp anh được, em phải đưa con đi học rồi đi làm, hay là em gọi các bạn học khác cho anh...”

Tiêu Yến nhìn thẳng vào tôi và nói: “Anh đến để đưa hai mẹ con em đi.”

Tại sao? ? ?

“Thơm quá!”

Con trai vươn cổ nhìn túi giấy vỗ tay thích thú: 

“Tiểu Long Bao.”

“Chú Tiêu thật tuyệt vời, là mẹ con nhờ chú mua phải không?”

Tôi xấu hổ đến mức lúng túng.

Anh ấy cười và hỏi: “Em ăn chưa?”

Tôi: "Ăn rồi." 

Con trai ngoan: “Chưa!”

Tiêu Yến nhìn tôi đầy ẩn ý : “Tuy anh chưa từng nuôi con nhưng nói dối trước mặt trẻ nhỏ có vẻ như không tốt lắm thì phải?”

Tôi: “...”

Ngồi trong chiếc xe sạch sẽ và ngăn nắp, tôi lấy một chiếc Tiểu Long Bao và ăn một cách nhạt nhẽo.

Còn có một ánh mắt thường xuyên quét qua tôi.

Tiêu Yến rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Khẩu vị không tốt? Hay là bánh bao không hợp khẩu vị?" 

Tôi lắc đầu.

Đều không phải, là người…

Một giây sau, Tiêu Yến nói, “Không phải tại anh chứ?”

Tôi:? ? ? 

Tôi cười ngượng nói: “Không không, tối qua ăn nhiều quá, sáng nay còn hơi no! Hôm nay anh không có chuyến bay à?”

"Nghỉ phép!" Tiêu Yến lắc đầu, nhìn tôi và như vô tình hỏi, "Anh nghe nói em làm việc trong Hoa Uyển." 

Nghe nói? Nghe ai? Tôi mới đổi việc cách đây không lâu, công ty cũ thì khá rảnh rỗi, nhưng mức lương hơi thấp. Bây giờ con trai đã lớn, học phí và các môn năng khiếu cần thêm nhiều khoản chi hơn.

“Không, em vừa đổi việc gần đây.”

Tiêu Yến không giải thích cười cười: "Khó trách không tìm được, nếu không nhờ lần họp lớp này, e là lại phải tiếp tục tìm em.

Tôi không khỏi ngạc nhiên “Tìm em???”

Lại tiếp tục tìm? Sau khi chia tay với tôi, chẳng phải anh nên cưới con gái chủ tịch sao? Không đúng, nếu kết hôn thì sẽ anh ấy sẽ không trở thành phi công.

Tôi muốn hỏi anh ấy những điều này, nhưng lại nghĩ có quan trọng không. Đã chia tay nhiều năm rồi, hỏi về quá khứ thật sự cũng không cần thiết lắm.

Sau khi đấu tranh hết lần này đến lần khác, tôi tiếp tục im lặng.

Trên đường đi tôi không mở miệng, tâm trạng luôn lo lắng vì sợ anh ấy sẽ nói lại điều gì đó.

8.

Thật may là suốt quãng đường đó anh ấy đều im lặng, tiễn tôi đến trước cửa công ty sau đó phóng khoáng rời đi.

Sáng nay lòng tôi rối bời, chẳng muốn làm việc gì.

Tôi không thể kìm nén được nữa, vì vậy tôi đã hỏi cô bạn thân của mình: “Cậu nói xem, Tiêu Yến đang phát điên gì chứ?”

Bạn thân: “Cậu còn không nhìn ra? Anh ấy không bị điên, tớ nghĩ anh ấy đang muốn quay lại với cậu!"

Tôi: “...đừng đùa!”

Bạn thân nghiêm túc: "Ai đùa với cậu? Chuyện này có liên quan đến việc chung thân đại sự của cậu, tớ sẽ không đùa kiểu như vậy!.”

Tôi: “...”

Khi sắp kết thúc ngày làm việc, lãnh đạo bất ngờ thông báo với chúng tôi rằng sẽ tổ chức team building tối nay.

Tôi vốn định kiếm cớ chuồn sớm, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị quản lý bắt được.

“Hứa Du Du, cô phải đi! Chủ tịch Vương đã nói rằng bữa tối hôm nay là bữa tiệc chào mừng dành cho cô!"

Hả? ? ?

Thật ra...bọn họ không cần phải làm vậy!

Tôi vẫn cố già mồm nói: “Nhưng mà...”

“Không có nhưng gì hết, nhất định phải tham gia!”

Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giao nhiệm vụ đến trường đón con cho bạn thân một lần nữa.

Cô ấy tỏ vẻ: “Không phải Tiêu Yến đang rảnh sao? Cũng thích con trai, Nói anh ấy đón đi!”

Tôi không biết nói gì: “Cậu đừng tìm việc cho tớ, gọi Tiêu Yến đón con không bằng kiu tớ nghỉ việc để không cần đi nữa.

Sau giờ làm, tôi bị đồng nghiệp trực tiếp kéo lên xe.

Trong bữa tiệc, không thể tránh khỏi được mời thêm vài ly rượu.

Tôi biết khả năng uống của mình và đã từ chối khi không tiếp tục uống được nữa.

Kết thúc team building, tôi tựa vào tường, đầu óc choáng váng một lúc.

Công việc cũ nhàn hạ, không những có thời gian chăm sóc con cái mà còn không phải đối mặt với những văn hóa bàn rượu này.

Tôi đã cố gắng hết sức tự an ủi mình để bình tĩnh và học cách thích nghi với công việc lương cao hiện tại.

Bỗng có một bàn tay vươn ra từ phía sau và đỡ lấy tôi.

Nhìn lại, đó là một đồng nghiệp nam quen thuộc, nhưng tôi không thể nhớ tên anh ta.

Gương mặt của anh ta ở mức trung bình, cũng rất đỏ, khi nói chuyện còn lắp bắp: “Hứa, Hứa Du Du, để tôi giúp, giúp cô!”

"Cảm ơn, tôi không say!" Gạt tay anh ra, tôi loạng choạng bước ra ngoài.

Trước mắt có hình ảnh lờ mờ, tôi cố gắng hết sức để đi theo một đường thẳng, nhưng cơ thể không nghe lời.

Bước chân loạng choạng, tôi nghiêng người rồi lao thẳng về phía trước.

Nhìn những bậc thang trước mặt, đau lòng nhắm mắt lại.

Mặt sẽ không bị biến dạng chứ?

Không có đau đớn như trong tưởng tượng, tôi rơi vào trong vòng tay ấm áp.

Ngẩng đầu lên và thấy khuôn mặt hơi tức giận của Tiêu Yến.

Tôi không nhịn được vui vẻ: “Xem ra thật sự say rồi, nhìn ai cũng giống Tiêu Yến.”

Anh kéo tôi vào lòng, tôi nghiêng đầu tựa vào vai anh.

Nam đồng nghiệp phía sau kinh ngạc mở miệng: “Anh, anh là ai?”

“Tôi là bạn trai của cô ấy.”

Câu nói này khiến tôi như quay lại thời đại học.

Tôi nhéo má của Tiêu Yến và cười: “Chào bạn trai, đã lâu không gặp!”

Tiêu Yến nhếch khóe môi và mỉm cười với tôi.

Giọng nói không đúng lúc của nam đồng nghiệp lại vang lên: “Bạn trai? Cô ấy nói không có bạn trai. Anh, anh có biết cô ấy có một đứa con trai không?”

Tiêu Yến lạnh giọng trả lời: “Con trai tôi, anh ý kiến gì?”

Khi say rượu tôi càng trắng trợn hơn, gật đầu theo lời anh nói: “Đúng rồi, là con của anh ấy!”

Mặt đồng nghiệp đỏ bừng.

“Về nhà thôi!”

9.

Trước khi lên xe, tôi chợt hối hận, giãy giụa.

“Em không muốn về nhà với anh!”

Tiêu Yến hỏi: “Tại sao?”

Nghĩ đến cô gái đó, tôi không kìm được nước mắt.

“Anh đi kiếm cô tiểu thư kia của anh đi, em tự lo cho mình được!”

Tiêu Yến dở khóc dở cười: “Du Du, lên xe trước, được không?”

“Không!”

Anh ấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, thấp giọng nói: “Anh vẫn luôn thích em, trong mắt anh không người con gái nào có thể so sánh với em.”

Tôi mông lung nhìn lên: “Thật sao?”

Tiêu Yến ôm lấy mặt tôi và hôn nhẹ lên trán: “Hoàn toàn chính xác!”

Tôi không nhớ đã về nhà như thế nào, chỉ biết rằng khi tôi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Tiêu Yến đã nằm bên cạnh.

Cảnh này có vẻ quen quen.

Tôi đã sốc và tự véo mình thật mạnh.

Ai—đau quá!

Tiêu Yến mở mắt ra, nhàn nhạt nhìn tôi, âm thanh trầm thấp khàn khàn: “Tỉnh rồi sao?”

Mặt tôi ngoài ý muốn đỏ lên.

“Anh, em, tối qua...”

Tiêu Yến gật đầu.

Tôi: “...”

“Em say như vậy, anh cũng không thể cản em lại sao?”

Một mớ hỗn độn trên sàn nhà, cộng thêm những dấu vết màu đỏ ái muội trên mặt và ngực của Tiêu Yến, Tôi ước mình có thể c h ế t ngay tại chỗ.

Tiêu Yến vẻ mặt khó hiểu: “Anh đã cản rồi, nhưng em...”

Tôi: “...”

Tửu lượng của tôi không tốt, khi say tôi hay bắt đầu nói những điều vô nghĩa. Vì vậy, tôi thường hạn chế ra ngoài khi say.

Thật không ngờ, sau bốn hoặc năm năm tuân thủ quy tắc, khi gặp lại Tiêu Yến, tôi đã phạm luật.

Phạm luật thì phạm thôi. Tại sao tôi lại không thể kiểm soát được mình?

Tôi xoa đầu và quay lưng lại.

“Mau mặc quần áo vào đi, em đi tắm rửa trước!”

Giam mình trong phòng tắm, tôi ngồi trên toilet khóc không ra nước mắt.

Điện thoại rung vài lần và khi tôi bấm vào, cô bạn thân của tôi đã gửi cho tôi một biểu tượng cảm xúc.

“Này này này này này...”

Tôi: “...”

Bạn thân: “Nói thật cho tớ biết, tối qua cậu có làm gì Tiêu Yến không?”

Tôi: “Con trai đâu?”

Bạn thân: “Đưa đi học rồi, hai người bọn tôi đều ổn! Đừng chuyển chủ đề, Hứa Du Du, chỉ một chút nữa thôi là tớ được trực tiếp trải nghiệm hiện trường của tối qua rồi!”

Đột nhiên, toàn thân tôi gần như nhảy dựng lên.

“CÁI GÌ???”

“Kể cho tớ nghe trước, rồi tớ sẽ mô tả lại cho cậu!”

“Không muốn nghe!”

Lề mề một lúc lâu tôi mới từ phòng tắm đi ra, Tiêu Yến đã ngồi thoải mái ở trên sô pha.

Tôi lúng túng, anh ấy bình tĩnh.

Làm tôi không phân biệt được ai là chủ, ai là khách.

Tiêu Yến nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt đen và hỏi: “Hứa Du Du, đây là lý do mà em nói rằng không cần anh?”

Không cần người ta mà đem họ về ngủ sao, quả thực hơi vô lý.

“Tối qua em uống say, không muốn làm phiền đồng nghiệp đưa về, không biết là anh... Khụ.”

Không biết có phải do rượu không..

Tôi nhìn khuôn mặt của Tiêu Yến mà không có khả năng phản kháng.

“Vậy là em không muốn chịu trách nhiệm?”

Anh nhìn tôi chăm chú, như thể tôi là một kẻ độc ác.

“Em...”

Tôi không nói không chịu trách nhiệm.

“Có phải vì em còn giận anh không?”

Tôi hơi bối rối: “Anh đang nói về vấn đề nào?”

Tiêu Yến: “Nhiều lắm sao?”

Uh——

Tôi cảm thấy có lỗi và không dám nhìn anh ấy: “Ừ, vài chuyện.”

Tiêu Yến đột nhiên đứng dậy, tôi sợ đến mức lập tức lùi lại.

“Tiêu Yến, mặc dù em có trở nên không vui, nhưng anh cũng không được...”

Còn chưa nói xong, tôi đã bị anh ấy ấn mạnh vào tường.

Đôi mắt Tiêu Yến tràn đầy cảm xúc phức tạp, anh thở dài và hỏi: “Con trai là của anh, phải không?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play