Ngày họp lớp bất ổn

Chương 1


3 tháng


Ngày họp lớp, bạn trai cũ không chỉ đến mà còn mang theo một đứa trẻ.

Các bạn học bày tỏ sự ghen tị:

“Gen của nam thần không đùa được đâu, như một khuôn đúc ra vậy.”

Người yêu cũ nhìn tôi cười.

“Hiểu lầm rồi, đứa nhóc đi lạc ngoài cửa.”

“Nói muốn tìm mẹ.”

Khóe miệng tôi cứng đờ, đây chẳng phải là con trai ngoan của tôi sao!

1.

Tốt nghiệp đại học cũng được bốn,năm năm, lớp trưởng vẫn vui vẻ tổ chức các buổi họp lớp.

Đưa con trai đến chỗ bạn thân, sau đó tôi trang điểm và phóng từ nhà đến khách sạn.

Tôi đến muộn, hầu hết mọi người đều đã có mặt, một số bạn học có mối quan hệ tốt đã vẫy tay chào, tôi vui vẻ đến trò chuyện với họ.

“Nghe lớp trưởng nói hôm nay Tiêu nam thần cũng sẽ đến! Nhiều năm như vậy, không biết anh ấy có đẹp trai hơn không!”

"Chà, thật sao? Lâu rồi không gặp, tôi rất mong chờ hahaha!”

Các bạn học đang thảo luận sôi nổi, nhưng không ai để ý rằng tôi bị đóng băng tại chỗ.

WTF? Ai đang đến?

Tiêu Yến?

Oimeoi, là ai? Ai đang muốn chỉnh tôi!

Biết trước hôm nay anh ấy cũng đến, cho dù Ông Trời có mời thì tôi cũng sẽ không tham gia buổi họp lớp này đâu, aaa..…

Bạn cùng lớp bất ngờ nhắc đến tôi, tôi giật mình, cứng ngắc nói:

“À, từ khi tốt nghiệp đến giờ tớ không liên lạc với anh ấy, nên không biết anh ấy đang làm gì.”

"Sao?” Một bạn học khác tỏ ra ngạc nhiên,

“Lúc trước hai người ở trường như hình với bóng, chủ tịch và phó chủ tịch hội học sinh từ năm nhất đến năm hai, như nam nữ chính bước ra từ tiểu thuyết, tôi cứ tưởng hai người sớm muộn gì cũng ở bên nhau."

“Ừ, hahaha, tôi nhớ trong trường có một vụ cá cược, hai người sẽ công khai trước hay sau khi tốt nghiệp.”

“Tôi cũng nhớ đó! Tôi còn cược mười tệ!”

“Cười chếch, thật nhớ thời gian đó quá.”

Tôi: “...”

Cảm ơn, không cần nhắc lại, tôi chỉ muốn đi c h ế t

Mọi người đang hồi tưởng về quá khứ, trêu chọc và cà khịa lẫn nhau, thật may mắn vì không ai tin vào những lời đồn lúc đó.

Tôi thực lòng cảm ơn vì sự ngầm thừa nhận của bọn họ, xét cho cùng... Tôi và Tiêu Yến thực sự đã ở bên nhau, nhưng chúng tôi đã không công khai vào thời điểm đó, sau đó chúng tôi chia tay và có một đứa con.

Có gì đáng xấu hổ hơn khi gặp lại bố của đứa trẻ nhà tôi?

Thực sự là CÓ.

Ngay khi tôi do dự và chuẩn bị rời đi trước khi Tiêu Yến đến, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên từ cửa.

“Mẹ con ở trong phòng này.”

Tiếng ồn ào trong phòng bỗng im bặt, ánh mắt mọi người đều hướng về cánh cửa đang khép hờ.

Tôi nghĩ giọng nói này hơi quen...à, hơi quen quá.

Trước khi tôi kịp hoàn hồn, cánh cửa đã bị một bàn tay thon dài đẩy ra.

Nam thần Tiêu Yến, người đã nhiều năm không gặp, nắm tay một cậu bé và xuất hiện ở cửa với nụ cười trên môi.

Để diễn tả hình ảnh này có ảnh hưởng như thế nào thì, tiếng máy lạnh rõ mồn một trong phòng là lời giải thích tốt nhất.

Một bạn nam ngồi gần Tiêu Yến nhất chỉ vào đứa trẻ, run giọng nói:

“Tiêu Yến, là con của cậu sao?”

Bạn nữ bên cạnh tôi cũng nhỏ giọng nói: “Cứu với, là yêu tinh nào đã cướp đi nam thần của tôi?"

Lớp trưởng cười khan: “Tiêu Yến, Gen của cậu thật mạnh nha, con trai giống cậu như tạc.”

Tiêu Yến nhìn tôi một cách bình tĩnh và rõ ràng giữa những ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Sống lưng lạnh toát, tôi nghe thấy anh cười nhẹ: “Hiểu lầm rồi.”

“Thằng bé đi lạc, đang tìm mẹ ở bên ngoài, nên tớ mới mang vào đây.”

Tôi lặng lẽ quay đầu đi, cố giả vờ không hiểu.

Bởi vì… thằng nhóc này là con trai tôi!

Là ai đã mang con trai ngoan của tôi từ nhà đến đây!!!

2.

Không phải thằng bé lúc này nên ở cùng với bạn thân của tôi sao?

Làm thế nào mà Tiêu Yến có thể đón được?

Trước khi có thời gian để kịp tiêu hóa những nghi ngờ trong lòng, con trai ngoan đã chạy về phía tôi với khuôn mặt hạnh phúc và ôm lấy đùi tôi.

Giọng nói cũng rất lớn: “Mẹ, mẹ đây rồi!”

Tôi: “...”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.

“Du Du, đây là… con của cậu?”

“Không, phải nói rằng, đứa bé này là Du Du và Tiêu Yến cùng nhau sinh ra?”

Đây ... lời này thật sự không lệch vào đâu được!

“Khó trách trông rất giống Tiêu Yến!”

“Tiêu Yến, Du Du, hai người cũng xấu tính quá rồi phải không? Các người thậm chí còn lén lút kết hôn sau lưng chúng tôi!”

Tôi: ? ? ?

“Chậc chậc chậc chậc, không ai trong chúng ta có thể so sánh được với hai người họ, nhìn xem, chỉ trong vài năm, kết tinh tình yêu của họ đã lớn đến mức biết đi luôn rồi!”

Mọi người trò chuyện thoải mái trước mặt tôi và Tiêu Yến và tôi đã không tìm thấy cơ hội nào để ngắt lời cả.

Bạn học bên cạnh vỗ vỗ tôi: “Du Du, sao không nói chuyện?”

Nhất thời, tôi không nói nên lời.

“Không phải, không có, đừng nói vớ vẩn nữa!”

Dù sao thì mọi người đều có biểu hiện rằng dù tôi có nói gì đi nữa thì tất cả chỉ là ngụy biện.

“Tôi thật sự không kết hôn với Tiêu Yến, mọi người đừng đoán nữa, đây không phải con của anh ấy!”

Vừa dứt câu, tôi cảm nhận được có người đang nhìn chằm chằm sau lưng mình.

Tiếng chuông cảnh báo đang vang lên trong đầu!

"Xin lỗi, tớ có việc đi trước, tạm biệt mọi người!" Nói xong tôi bế con chạy một mạch ra khỏi cửa!

Trước khi đi, tôi còn không dám nhìn Tiêu Yến một cái.

Làm thế nào tôi có thể kết hôn với anh ấy?

Ra khỏi cửa khách sạn, tôi nghe thấy tiếng gọi quen thuộc.

“Du Du? Con trai?”

Cô bạn thân mồ hôi nhễ nhại, vừa xoa ngực vừa thở hổn hển nói “đồ qỷ nhỏ nhà ngươi, nhanh chân lắm!”

Chúng tôi nhìn lẫn nhau đồng thanh: “Sao cậu lại ở đây?”

Đứa bạn thân như sắp khóc: “Tớ ở nhà hơi chán nên dắt con trai ra ngoài đi dạo, chớp mắt một cái đã không thấy người đâu."

Tôi: “...”

May mắn thay, con trai tôi gặp được Tiêu Yến, nếu gặp kẻ xấu, tôi biết đi đâu mà khóc?

Đứa con trai khờ khạo cũng hớn hở hỏi: “Mẹ nuôi, mẹ khóc à?”

Bạn thân nghẹn ngào nói không nên lời: “mẹ nuôi của con suýt chút nữa bị con hù chết!”

Bên này vừa dứt lời, thằng bé đã vùng ra khỏi tay tôi và chạy đi về phía sau.

“Chú ơi, ở đây!”

Tôi quay lại và thấy rằng Tiêu Yến đã theo tôi ra ngoài. Lúc này trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất: 

Chạy!!!

Nhưng đôi chân như bị đeo chì, dù thế nào cũng không bước nổi.

Điều quan trọng nhất là con trai ngoan đã chạy đến và ôm lấy đùi anh ấy.

“Chú ơi, chú đến tìm cháu à? Vừa rồi cảm ơn chú!”

Bạn thân của tôi dụi mắt, bán tin bán nghi hỏi tôi: “Tớ không nhìn nhầm đúng không? Đó không phải là Tiêu Yến sao?”

Khóe miệng tôi giật giật: “Giả được sao!”

Bạn thân nhìn tôi với ánh mắt đầy thương hại.

Tôi: “...”

Cô ấy lặng lẽ nghiêng người: “Cậu giao con trai cho tớ để đi họp lớp, thực tế là để lén gặp Tiêu Yến đúng không?”

Tôi nhỏ giọng phàn nàn: “Thật là, nếu biết anh ấy đến có kề d.a.o ngay cổ thì tớ cũng không đi!”

Lúc này, dường như ông trời đã nhìn thấu tâm trạng tôi.

Mưa phùn từ trên trời rơi xuống, Tiêu Yến đi đến bên cạnh tôi:

“Về nhà?”

Tôi vô thức gật đầu.

“Anh đưa em về”

Tôi: ? ? ?

Cô bạn thân mở to mắt, ho nhẹ rồi hạ giọng: “Còn nói không có gian tình???”

3.

Tiêu Yến có độc!

Tôi lắc đầu từ chối. Nhưng anh ấy vừa dứt lời, con trai tôi đã gật đầu ngay: “Được, được!”

Bạn thân tôi tiến lại và nói nhỏ: “Con trai chúng ta thân với anh ấy từ khi nào vậy?”

Tôi cũng rất muốn biết đó.

Tiêu Yến khẽ mỉm cười, cúi xuống bế con trai lên.

“Vừa rồi em chạy nhanh quá, có phải là quên gì không?”

Tôi sờ soạng người, thật là! Quên túi rồi!

Tôi thấy Tiêu Yến dáng vẻ bình tĩnh, đang cầm túi của tôi.

Dáng vẻ bình tĩnh thong thả.

“Trời mưa rồi, anh đưa em về!”

Miệng nhỏ của con trai ngoan lại lanh lảnh: “Cám ơn chú, nhà chúng ta ở số 302, lầu 3 khu D, chung cư Hoa Viên, đường Long Hải! ”

Bạn thân đã giơ ngón tay cái lên với con trai tôi và nói đầy ẩn ý:

“Con nuôi thật tuyệt vời, không uổng công mẹ con đã tốn 3 ngày để dạy, sau đó thì sao? nhanh đọc tiếp số điện thoại của mẹ con cho chú này đi”

Tôi: ? ? ?

Tôi dạy sao? 

Con trai ngoan với gương mặt tự hào: “Chú ơi, số điện thoại của mẹ cháu là 158xxxxxxxx, mẹ cháu năm nay 26 tuổi, chiều cao là 167CM, còn chưa...”

Phốc——

Tại sao lại muốn vạch trần lý lịch ra như vạiii?

Tôi lập tức bịt miệng con trai lại, cười khan với Tiêu Yến: “Trẻ con nói bậy thôi, ha ha——”

Anh nhướng mày, đôi mắt đen khẽ liếc nhìn, khóa chặt khuôn mặt tôi.

“Con trai em giỏi thật!”

Tôi: “...”

"Vậy bây giờ..." Bạn thân lên tiếng, tôi nghĩ mình sắp thoát được cảnh ngượng ngùng này. Nhưng giây tiếp theo, cô ấy nói: “Vậy mình sẽ không tiếp tục cản trở hai người ôn lại quá khứ, mình có một cuộc hẹn ở quán cà phê phía trước, không nói nữa.”

Sau đó, cô ấy bước đi.

Đi được hai bước, cô ấy quay đầu, cười nói với lại: “Tiêu nam thần về sớm quá, hôm khác mời mình và Du Du uống cà phê nhé?”

Dựa vào hai mươi năm quen biết, làm sao mà tôi không biết được cô ấy đang nghĩ gì. Uống cà phê là giả, nhưng tạo ra một cái cớ để tác hợp Tiêu Yến và tôi là thật!

Bạn tốt của tôi đây sao?

Tiêu Yến gật đầu, rất sẵn sàng đồng ý: “Chắc chắn rồi!”

Bạn thân cười hài lòng: “Tạm biệt ~”

Người phụ nữ này thực sự đã bỏ rơi tôi và con trai!

"Đi thôi, chúng ta về nhà!" Tiêu Yến ngữ khí nhẹ nhàng trầm thấp, cẩn thận lấy tay che mưa cho con trai.

Con trai ngoan của tôi cũng vội vàng giục: “Mẹ nhanh lên kẻo ướt!”

Đến bây giờ tôi mới thấm thía rằng trẻ con trong thời kỳ [bùng nổ ngôn ngữ] đôi khi không phải là một điều tốt.

Đầu hàng số phận, tôi đi theo sau Tiêu Yến và lên một chiếc xe khá mới.

Trên đường, con trai như thể đã tám trăm năm không được nói chuyện.

“Chú ơi, chú có biết mẹ con không? Mẹ con tên Du Du, nghe hay không ạ?”

Con trai ngoan: “Chú, chú năm nay bao nhiêu tuổi?”

Quá đủ rồiiii! 

Tôi đã phải dùng tay bịt miệng thằng bé lại. 

“Chúng ta có thể ngừng nói chuyện một lúc được không con trai? Để chú tập trung lái xe!”

Thằng bé chớp mắt và nhìn Tiêu Yến.

Anh ấy cười và nói: “Không sao đâu, kỹ năng lái xe của chú rất tốt!”

Tôi: “Anh chưa có con đúng không? anh không biết rằng không nên nuông chiều trẻ con, phải làm gương từ những việc nhỏ sao?”

Sau khi nghe một tràng dài từ tôi, Tiêu Yến nhìn tôi như vừa được dạy dỗ.

“Em có nhiều kinh nghiệm hơn.”

? ? ?

Đang khen hay chửi tôi vậy?

Những cảm xúc phức tạp không thể giải thích được đang nhen nhóm trong lòng tôi, đã mấy năm không gặp, anh ấy đã trở nên trưởng thành và ổn định hơn, dường như cũng hấp dẫn hơn.

Khoan, tôi đang nghĩ gì vậy!

4.

Về đến nhà, cơn mưa phùn chuyển thành mưa như trút nước.

Tiêu Yến từ ghế trước đưa cho tôi một chiếc ô: “Để anh ôm con.”

Tôi sững người, làm  sao có thể?

Tôi không có ý định mời anh lên nhà!

Nhưng Tiêu Yến không cho tôi cơ hội từ chối, anh đi thẳng đến ghế sau, mở cửa xe và bế con trai lên.

“Ngẩn ngơ gì vậy?”

Anh khom người, gió lạnh cùng mưa thổi vào.

Tôi giật mình và ngay lập tức ra khỏi xe để cầm ô cho anh ấy.

“Cảm ơn, cảm ơn! Thực ra, em có thể ôm con!”

Dù sao thì những năm này tôi cũng đã quen rồi, tuy không dám gọi là chuyên gia nhưng những việc này đã quen tay.

Người ta ẵm con đến tận cửa, không mời vào nhà ngồi chơi thì hơi vô lý.

“Hay là, vào nhà ngồi một chút?”

Tiêu Yến trả lời không cần suy nghĩ : “Được.”

Nửa phút suy nghĩ để từ chối cũng không có!

Sau khi vào cửa, con trai ra dáng chủ nhà, kéo Tiêu Yến ngồi xuống sô pha, lại pha đi trà.

“Chú ấy không thích uống trà!”

Uống trà xong mà anh ấy không chịu đi thì phải làm thế nào?

"Haha, hôm nay cảm ơn anh đã đưa em về." Tôi chỉ muốn tiễn anh đi thật nhanh.

"Không có gì, chuyện nên làm." Tiêu Yến nhìn xung quanh, như thể đang tìm kiếm ai đó.

“Chồng em đâu?”

Tôi trả lời trong tiềm thức: “Anh ấy đi công tác mấy ngày nay không có ở nhà.”

“Ồ!”

“Mẹ ơi, mẹ có chồng khi nào vậy?”

Con trai, con đừng vả mặt mẹ nhanh như vậy được không?

Tôi cười giả lả: “con em chỉ nói đùa thôi.”

Tiêu Yến nhìn tôi cười nửa miệng: “Thật hài hước!”

Con trai đột nhiên chỉ vào lưng anh nói: “Mẹ ơi, quần áo của chú ướt hết rồi!”

Tôi nhìn theo hướng con chỉ!

Vừa rồi khi anh ôm đứa nhỏ, lưng anh đã bị mưa làm ướt gần hết.

Con trai cau mày nói: “Mẹ, mẹ nói không được mặc quần áo ướt, trời lạnh sẽ bị cảm!”

“Được, để mẹ đi tìm thử.”

Tiêu Yến đã đưa chúng tôi về tận nhà, nếu bị cảm thì đó là trách nhiệm của tôi.

Sau khi lục tung tủ quần áo một lúc lâu, tôi tìm thấy một chiếc áo bầu size lớn đã mặc khi mang thai.

Không thể trách tôi được, nếu tôi có thể tìm thấy quần áo của một người đàn ông trong nhà thì đó mới là chuyện kì lạ nhất.

Ai bảo anh ấy lại cao như vậy, còn gầy hơn so với tôi.

Khi tôi đưa quần áo cho Tiêu Yến, anh nhận lấy và nhìn chằm chằm vào chúng một lúc lâu, “Chồng em thường mặc những thứ này à?”

Tôi: “...”

Tôi cắn răng bịa chuyện:

“Không, anh ấy, anh ấy mắc chứng sạch sẽ, không thích người khác mặc đồ của mình.”

Sau khi nhìn một lượt trong phòng khách, Tiêu Yến nói đầy ẩn ý: "có bệnh sạch sẽ à!”

Được rồi, tôi thừa nhận là nhà có chút lộn xộn, nhưng người nào đó đã khiến tôi có thêm một đứa trẻ nghịch ngợm không phải sao? Tôi không có khả năng thuê bảo mẫu!

“Mặc vào đi, đưa quần áo dơ e giặt, nhanh thôi!”

Tôi dẫn anh vào phòng ngủ của con trai và đóng cửa lại, tưởng tượng anh sẽ mặc chiếc áo bầu đó mà không nhịn được cười.

Quả nhiên, sau khi thay xong, Tiêu Yến ở trong phòng suốt hai mươi phút rồi mới ra ngoài.

Khi bước ra, anh ấy có một vẻ mặt không tự nhiên hiếm thấy.

Tôi cố nén cười và cho quần áo của anh vào máy giặt.

Con trai sững sờ khi nhìn thấy Tiêu Yến, anh xấu hổ sờ mũi và bình tĩnh chuyển hướng sự chú ý của đứa nhỏ.

“Con rất thích máy bay?”

Con trai tôi gật đầu. Đứa nhóc này đã thích máy bay từ  nhỏ.

Khi con lớn hơn, tôi cũng mua rất nhiều mô hình máy bay để nuôi dưỡng cho sở thích của con trai mình.

5.

“Chú cũng thích máy bay sao?”

Tiêu Yến cười xoa đầu con trai: “Chú là phi công.”

Tim tôi lỡ một nhịp và đóng băng tại chỗ.

Anh ấy thật sự đã trở thành phi công sao?

Tôi nhớ khi học năm thứ ba, một giáo viên từ trường Hàng Không đến trường chúng tôi để tuyên truyền. Lúc đó tôi đang hoang mang, nghe giới thiệu xong thì rất xúc động, ngay lập tức yêu thích cảm giác tuyệt với đó.

Tôi đã quyết tâm trở thành một phi công bằng mọi giá.

Để được nhận vào Học viện Hàng không, tôi đã học cả ngày lẫn đêm, sự chăm chỉ của tôi đã được đền đáp, cuối cùng tôi cũng được nhận vào Đại học Hàng không.

Sau đó, khi Tiêu Yến thổ lộ tình cảm với tôi, tôi dần dần nhận ra rằng anh ấy đã thích tôi suốt ba năm của cấp ba, thanh xuân và nhiệt huyết, anh ấy đã nói rằng: “Du Du, em biết không, là em đã lấp đầy cuộc sống của anh với đam mê và hy vọng!”

Khi còn trẻ, tôi ngây thơ nghĩ rằng tôi là người cứu rỗi anh ấy, cho nên đã phung phí tình yêu và sự bao dung mà anh ấy dành cho tôi.

 Trong ký ức, thời gian ở bên Tiêu Yến đều rất ngọt ngào.

Vào cuối tuần, Tiêu Yến và tôi cùng nhau đi bay, khi chiếc máy bay vút lên trên bầu trời xanh mây trắng, tôi đắm chìm vào cảm giác tuyệt vời đó.

Có lẽ, vì vậy mà tôi luôn nghĩ về anh trong suốt những năm xa cách.

Giọng nói trong trẻo như sữa của con trai cắt ngang ký ức của tôi: 

“Chú ơi, chú thật lợi hại!”

Tiêu Yến mỉm cười và xoa đầu con trai: “Lần sau chú sẽ đưa con ra sân bay tham quan, có muốn không?”

"Thật sao?" cậu con trai hỏi với đôi mắt mở to thích thú.

Tiêu Yến gật đầu, với vẻ mặt nghiêm túc: “Đương nhiên là thật, nói được làm được, chúng ta nghéo tay!”

“Được!”

Sau khi Tiêu Yến nhận lấy quần áo, anh dừng lại một chút và nói: “Cảm ơn.”

Xa lạ như vậy sao?

Bên ngoài đã tạnh mưa, Tiêu Yến thay đồ và rời đi.

Con trai nhìn bóng dáng anh với ánh mắt miễn cưỡng.

“Mẹ ơi, con thích chú này.”

Ơ ——

Con trai mất bao lâu để thích Tiêu Yến?

Là do quan hệ huyết thống sao?

Tiêu Yến vừa rời đi, cô bạn thân của tôi đã gọi đến.

Tôi bất lực nói: “Cậu đi trộm gà à?”

Cô bạn thân tự hào: “Cút, đừng hòng chuyển chủ đề! Thế nào?”

Thật là một cái rắm thối.

Tôi cố ý hỏi: “Cái gì mà thế nào?”

Hứa Du Du, cậu cố ý phải không? Đừng có mà giả ngu, gặp Tiêu Yến rồi, cảm giác thế nào?

“Không có cảm giác, đã lâu như vậy rồi.”

Tôi với Tiểu Yến đã từng yêu nhau, vậy là đủ rồi.

“Nói nhảm! Hứa Du Du, cậu thật sự cho rằng tớ mù sao? Độc thân nhiều năm như vậy, không phải là chờ anh ấy sao?”

Tôi cười khổ nói: "Không kết hôn không phải là muốn chờ anh ấy, là tớ không muốn kiếm người khác đến làm cha dượng, và tổn thương đến con trai tớ.

“Đừng lấy con trai làm cái cớ nữa!”

“…"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play