"Đừng đạp cửa nữa, nếu không cháu không ngại trói chân của cô lại, gọi điện thoại bảo dượng tới đón người. Chiêu này chúng cháu quen, trong thôn có một bãi nuôi lợn, mỗi lần mổ lợn tết đều sẽ phụ trói lợn."
Phương Kỳ trừng to mắt, hận không thể lăng trì hai người.
Ông Phương quay sang nhìn bà nội Phương: "Chẳng trách nó lại thành thục như vậy."
"Đây là trọng điểm à?" Bà Phương trừng ông: "Người xưa nói, không nể mặt sư cũng nể mặt Phật. Nó có không hiểu chuyện mấy cũng là vợ của sư đoàn trưởng."
Ông Phương ghét bỏ lắc đầu: "Một sư đoàn trưởng mà thôi, ông Lý mà Kiếm Bình và Tiểu Phương quen là tướng quân."
Bà Phương quên rồi, chủ yếu là Phương Kiếm Bình và Tiểu Phương chưa từng khoe khoang. Nếu không phải tới bệnh viện thăm ông Lý, họ hỏi hai người họ đi đâu. Phương Kiếm Bình nói cho họ biết, có thể tới bây giờ họ đều không biết.
"Đúng, đúng. Tôi đi xem Đồng Đồng, ầm ĩ như vậy không khéo lại dọa nó." Bà Phương không tiện đi vào, sợ đồ của người trẻ để bừa, nhìn thấy thứ không nên thấy. Bà ở trong gian ngoài nhìn vào, thằng bé ngủ giống như lợn con, bà bèn nhẹ nhàng đi ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT