Phương Kiếm Bình vội ôm chặt cô: "Không sợ, không sợ. Không đâu, đây là một đứa nghe lời. Nếu nó dám không nghe lời, đợi nó ra, anh sẽ treo ngược nó lên đánh."
Nói xong, một tay nhẹ nhàng đặt lên bụng cô, bên trong vẫn không có chút động tĩnh.
"Anh cũng cảm thấy giống như bụng giả chứ gì?" Tiểu Phương không nhịn được hỏi.
Phương Kiếm Bình lắc đầu: "Ngủ rồi, nghe nói nhỏ như vậy một ngày chỉ có thể thức vài tiếng. Lỡ như đúng lúc là nửa đêm, vậy ban ngày nó yên tĩnh như vậy có thể hiểu được. Nhưng đợi sau khi chào đời, điều chỉnh giấc ngủ của nó lại. Nếu không buổi tối em chăm nó, ban ngày làm sao đọc sách."
"Ban ngày anh chăm."
Phương Kiếm Bình buồn cười: "Ban ngày anh chăm nó ngủ, em cũng buồn ngủ theo?"
Tiểu Phương theo tiềm thức cho rằng bảo cô chăm cả ngày lẫn đêm, bởi vì người mẹ sau năm bốn mươi năm mươi hầu hết đều sống như vậy: "Anh không nói rõ, không trách em."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT