Tiểu Phương đâu thể giống với mẹ bà ta.
Một người là cháu họ một người là mẹ ruột, huống hồ tình huống cũng khác. Tiểu Phương không thích bà ta, là bà ta suốt ngày nhung nhớ đồ của người ta, dăm ba ngày lại bò bờ tường người ta. Mẹ bà ta đúng lúc tương phản với Tiểu Phương, là tìm bà ta đòi đồ. Hơn nữa, bất luận Tiểu Phương ầm ĩ với bà ta như thế nào, chỉ cần Đại Bàn và Bàn Nha không chọc bà ta, bà ta cũng lười quan tâm. Mẹ bà ta thì sao, thân là bà ngoại ruột, lại nói ra lời bảo đứa nhỏ ăn ít đi, sao không bảo anh em của bà ta ăn ít lại. Người lớn như thế ăn cũng không cao lên, ăn ít một bữa cũng không chết được.
Cao Tố Lan có thể hiểu bà ta, bên phía mẹ của hai người giống nhau: "Được rồi, đừng khóc nữa. Bị bác gái thím dọa thành như thế, chỉ cần bác gái thím còn sống, mẹ thím không dám tới."
Bà nhìn xung quanh, không thấy gia đình ông hai Trương đâu: "Người ta hay nói gieo vạ để ngàn năm, nói không chừng bà ấy còn sống lâu hơn tôi. Càng đừng nói mẹ thím, thím cứ yên tâm đi."
Nước mắt Vương Thu Hương ngừng chảy: "Vừa nãy cảm ơn mọi người."
Cao Tố Lan vỗ vỗ tay của bà ta: "Nói gì vậy, cũng không phải người ngoài. Nếu thím nói như vậy, lần trước mấy người cậu của Tiểu Phương tới, thím cũng bỏ sức không ít. Có phải tôi phải cảm ơn thím không?"
Vương Thu Hương vô thức lắc đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT