[Quỷ Bí Chi Chủ] Đèn Lồng Nửa Đêm

Chương 1


3 tháng


Klein • Moretti bò ra từ trong quan tài, đối diện không phải là ánh trăng đỏ thẫm, mà là khuôn mặt của một thanh niên trẻ tuổi rõ ràng và đầy vẻ khẩn trương, cùng với chiếc xẻng sắt được giơ cao trong tay hắn.

Anh và thanh niên tóc đen nhìn nhau trong ba giây.

Cả hai không hẹn mà cùng phát ra tiếng thét chói tai, và trong lúc Klein nhận ra điều gì đó không đúng, anh nhanh chóng xoay người đứng dậy, định che miệng thanh niên vẫn đang phát ra tiếng ồn ào, nhưng hành động này bị người kia coi như một cuộc tấn công ác ý, và hắn vung chiếc xẻng sắt xuống phía trán của Klein ——  Anh nghiêng người, hai chân chống vào khe hở giữa quan tài và nắp quan tài, với tư thế gần như song song với mặt đất để tránh một cú đánh chí mạng, cử chỉ này khiến cho vết thương trước ngực anh tiếp tục đau nhói, khiến cho anh nhe răng trợn mắt, trông rất dữ tợn.

Klein nào có thời gian để quan tâm đến những việc nhỏ nhặt đó, anh dựa vào khả năng của 'Tên hề' để nhanh chóng ngồi dậy, trước khi đối phương kịp phản ứng, anh đã dùng một chân đá người kia ngã xuống đất và bịt miệng hắn ta lại.

"Không được phát ra tiếng động!" Anh uy hiếp nói.

Thanh niên tóc đen dường như bị Klein dọa sợ, cứng nhắc gật đầu. Klein giật lấy chiếc xẻng sắt từ tay hắn và ném nó xa, tay kia khóa chặt hai tay của thanh niên sau lưng. Anh giữ nguyên tư thế này - một tư thế quen thuộc của Người gác đêm khi áp giải tù nhân, từ từ buông lỏng ngón tay che miệng đối phương.

Thanh niên biết thời không tiếp tục la hét, nhưng cơ thể hắn vẫn run rẩy, Klein nghe thấy tiếng răng của hắn đang va chạm nhau.

"Cậu là ai?" Klein hỏi giọng trầm.

"Đừng ăn tôi! Tôi không ngon đâu!" Thanh niên nhắm mắt lại và nói lung tung. Klein cảm thấy buồn cười, cúi xuống và qua cổ áo thấy vết thương trên ngực mình vẫn đang tự chữa lành, tức khắc một trận im lặng.

Anh đã chết một lần…

Klein bất giác chớp mắt hoảng hốt, như thể trở lại khoảnh khắc nguy hiểm đó, nhìn thấy đội trưởng ngã xuống, cùng với đôi giày da... Có lẽ anh đã trở thành một loại tồn tại như xác sống, nếu bị người khác phát hiện sống lại sau cái chết, điều này thật phiền phức.

Anh suy nghĩ một chút, rồi nói với thanh niên:

“Tôi là người, còn có hơi ấm cơ thể, cậu cảm nhận được không?”

Klein tỏ ra rất ôn hòa, có lẽ vì được an ủi, thanh niên dần dần trở nên bình tĩnh hơn, giọng nói của hắn ổn định hơn nhiều nhưng còn run rẩy một chút, như thể đã bị sự kiện kỳ quái làm cho sợ hãi tột độ.

“Vậy anh làm sao có thể bò ra từ trong quan tài?”

Vì tôi là người xuyên không... Klein im lặng phun tào một câu. Anh muốn nói rằng mình không phải chết thật sự nhưng mà bị chôn nhầm, nhưng bỗng nhiên nhận ra rằng việc sống lại sau cái chết không phải là điều có thể công khai với mọi người. Nếu Người gác đêm hay Trái tim máy móc biết được, điều chờ đợi anh chắc chắn không phải là kết cục tốt đẹp.

Anh cần phải xử lý hiện trường để xóa bỏ dấu vết và... Cảm kích người này!

Klein chú ý đến ánh mắt của thanh niên thường xuyên nhìn về phía bia mộ, nơi có dán bức ảnh của anh "khi còn sống", có khắc tên "Klein · Moretti", ngày sinh, ngày mất, cùng với lời chú thích trên mộ.

Người anh trai tốt nhất.

Người em trai tốt nhất.

Người đồng nghiệp tốt nhất.

Klein chợt chớp mắt hoảng sợ, lập tức tập trung sự chú ý ở trên người Amon, anh không có thời gian để thương cảm.

Tên hề trông không giống như có kỹ năng "xóa ký ức" hay gì cả... Cần phải khống chế người này, mặc dù hắn thực sự vô tội... Không, đến nghĩa trang vào ban đêm với cái xẻng, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã không phải là người đúng đắn, kẻ trộm mộ sao?

Klein suy nghĩ nhanh chóng nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Kinh nghiệm từ nhiều lần hóa trang trong Hội Tarot đã giúp Klein hiểu rõ 'làm thế nào để khiến người khác không hiểu gì cũng bắt đầu điên cuồng suy luận'. Anh cười lạnh một tiếng:

“Đây không phải là chuyện cậu cần phải biết.”

Thanh niên im lặng. Sau một hồi lâu, hắn mới yếu ớt mở miệng:

“Anh... Anh có thể tha cho tôi không? Tôi hứa sẽ không nói chuyện này ra ngoài...”

Nói thì dễ nghe, nhưng một khi thoát khỏi khống chế, có lẽ điều đầu tiên là chạy đến cục cảnh sát báo cáo đi? Ít nhất thì anh cũng sẽ làm như vậy... Không thể để hắn đi!

Klein suy bụng ta ra bụng người, càng cảm thấy rằng anh cần phải giữ thanh niên này ở lại một thời gian. Thực tế là anh cũng chưa nghĩ ra phải xử lý "ngoài ý muốn" này như thế nào; giết người để bịt miệng là phương pháp đơn giản và hiệu quả nhất, nhưng ít nhất cho đến bây giờ, việc giết người sau đó sẽ dẫn đến một loạt các sự kiện tiếp theo, và lương tâm của Klein cũng không thể chấp nhận việc giết người chỉ để giữ bí mật.

“Họ tên? Tại sao lại đến nghĩa trang vào lúc này?”

"Amon." Thanh niên nuốt nước bọt, “Là một người vô công rỗi nghề, đến nghĩa trang... để trộm cắp.”

Klein: “......”

Quả nhiên là tên trộm mộ!

Sau một hồi trò chuyện thân thiết hữu hảo với nhau, Klein đã phần nào tìm hiểu được hoàn cảnh của thanh niên tự xưng là Amon: Amon chỉ gọi là Amon, dù là họ hay tên, ông của hắn cũng tên là Amon, cha hắn cũng vậy, vì thế hắn cũng gọi là Amon. Amon tự nhận mình là hậu duệ của một dòng họ Amon cổ đại từ thời kỳ thứ tư, dựa vào việc đó nêm trong gia đình họ có truyền thống nhiều thế hệ đều mang tên Amon.

Hắn có mái tóc màu đen hơi xoăn, trán cao, khuôn mặt gầy và đôi mắt cũng đen như tóc, nhưng làn da lại bất ngờ tái nhợt, như thể hàng năm không được tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, khi ngồi dậy cao hơn Klein nửa cái đầu.

Cha mẹ của Amon đã qua đời rất sớm, mất đi nơi sinh hoạt, cho nên hắn đã sống một thời gian ở viện mồ côi rồì vô tình bị cuốn vào một cuộc tranh chấp. Sau sự kiện đó, Amon phát hiện ra mình có được những sức mạnh không thể tưởng tượng được, đồng thời bắt đầu thường xuyên gặp phải ảo giác, ảo thính và đau đầu, mà trộm cắp mới giảm được loại bệnh trạng này. Vì vậy, Amon bắt đầu sống bằng nghề trộm cắp.

Trộm mộ là nghề mới gần đây mà Amon đang làm — dù rằng việc chôn cất ở Tingen không phổ biến cho lắm, nhưng việc này có thể mang lại cho Amon một cuộc sống chất lượng không tồi và cũng có thể làm chậm lại những cảm giác điên rồ khó chịu đó, giúp hắn có được những khoảnh khắc bình yên. So với việc trộm cắp trên phố, việc trộm cắp ở nghĩa trang rõ ràng là an toàn và ổn định hơn. Vì vậy, cứ sau một khoảng thời gian, thường là vào đêm trăng tròn, Amon sẽ đến nghĩa trang, tùy cơ mở một ngôi mộ và lấy đi một vài vật dụng được chôn cùng.

Và lần này, một cách tình cờ, hắn tình cờ gặp Klein, người được phát hiện ra từ quan tài.

Một tên trộm hoang dã.

Nghe xong lời miêu tả, Klein trong lòng đưa ra phán đoán, anh cong khóe miệng, nói đùa không có gì buồn cười :"Nếu cậu sống ở Balam, có lẽ bây giờ cậu đã là một ông chủ giàu có."

Có lẽ chính cuộc trò chuyện đã khiến Amon chắc chắn rằng Klein là một "người" có thể giao tiếp, hắn thoải mái rất nhiều và gật đầu tán thành:

“Đúng vậy, người Loen thường bỏ rơi những vật phẩm quý giá trên người đã khuất, chỉ giữ lại một số 'vật chứa ký ức'. Người Balam thì thoải mái hơn nhiều... Vậy tôi có thể đi không? Tôi thề tôi sẽ không nói chuyện này với bất kỳ ai.”

"Không được." Klein từ chối một cách lạnh lùng vô tình.

"Vậy... chúng ta có thể thay đổi tư thế không? Anh xem, tôi không thể đánh bại anh." Amon thở dài, tiếp tục cầu xin trong khi hắn đã nằm sấp mặt xuống đất vài phút, cảm thấy anh ngồi trên lưng không nặng lắm, nhưng tư thế này cũng không hề thoải mái.

Klein chậm rãi thả lỏng và suy nghĩ một chút. Anh kéo áo khoác của Amon xuống rồi dùng nó như một sợi dây buộc tạm thời, trói hai tay Amon lại.

Sau đó anh lại lau sạch những dấu vết không nên xuất hiện trong nghĩa trang.

Bao gồm việc anh đẩy cửa quan tài ra khỏi bùn đất, hoa bị đá sang một bên, dấu vết của cuộc chiến không quá ác liệt và dấu vết của Amon khi hắn quỳ rạp xuống đất. Trong quá trình này, Amon đã đề xuất làm công việc dọn dẹp nhưng Klein từ chối bằng sự im lặng. Khi anh đào ra cái "còi đồng Azik" bị dính đầy bùn đất, Klein mới dần cảm nhận được rằng mình thực sự đã chết một lần.

Sau khi khôi phục lại ngôi mộ của mình để trông giống hệt như trước kia, Klein áp Amon xuống và sử dụng hai lần bói toán để tìm ra ngôi mộ của Đội trưởng Dunn. Amon không yên phận và đã cố gắng thoát khỏi sự kiểm soát của Klein để chạy trốn vài lần, nhưng khi Klein đứng yên trước bia mộ và nhìn chăm chú vào bức ảnh đen trắng, hắn lại trở nên yên lặng một cách kỳ quái.

Klein nhìn vào ngôi mộ trong vài phút, cuối cùng không nói lời nào. Anh cúi người chào bia mộ và quay lưng đi.

“Người kia... Có phải rất quan trọng đối với anh không?” Amon do dự một chút rồi hỏi.

“Có.” Klein cảm xúc dịu xuống, “Anh ấy là người dẫn đường cho tôi... là người tôi kính trọng nhất.”

Amon im lặng một lát, rồi nói, “Chúng ta sẽ đi đâu?”

Klein im lặng hai giây, nhận ra mình không có một xu dính túi cũng chẳng có nơi nào để đi ——

“Nhà của cậu.”

Anh hợp tình hợp lí mà nói.

"Nhà" của Amon ở dưới phố, bốn bề tường gió, cực kỳ đơn giản và chật hẹp, giống như một kho chứa hơn là một ngôi nhà. Ưu điểm duy nhất là do quá nhỏ, hắn không phải sống chung với người khác. Amon lấy một ấm nước từ tủ trong phòng và đi vào khu vực chung để đun nước nóng. Klein ngồi trên giường gỗ trong phòng, cuối cùng có thời gian để suy nghĩ về kế hoạch tương lai.

Đầu tiên, anh cần tìm cơ hội để tránh Amon, đi lên Nguyên Bảo để xem một lần bói toán, anh muốn biết chính xác trong thời gian này đã xảy ra những gì, ai là người thiết kế tất cả những điều này! Tiếp theo, anh cần phải rời khỏi Tingen càng sớm càng tốt, nơi này có quá nhiều người quen biết anh…

Amon đặt một ly nước nóng bốc hơi nghi ngút trước mặt anh. Klein mở mắt ra, cầm lấy ly và nói cảm ơn. Anh uống một ngụm nước nóng, nhiệt độ của lưỡi hơi nóng, cùng với đau đớn và nóng rát là cảm giác thực sự của sự sống, và trong một khoảnh khắc muốn khóc, nhưng cuối cùng anh chỉ chớp đôi mắt khô khốc và nở một nụ cười rạng rỡ.

“Ngày mai chúng ta sẽ rời Tingen, cậu có thứ gì đem theo không? Nếu có thì có thể bắt đầu thu dọn từ bây giờ.”

“Nhìn thấy rồi đấy, tôi không có thứ gì để mang theo.” Amon nhún vai, đứng dậy và đi đến giường, lấy ra một túi vải xì hơi từ dưới gối, sau đó hắn đổ ra một vài đồng xu và một chiếc kính đơn phiến với một sợi dây chuyền bạc treo trên đó. Hắn cười tự giễu với Klein.

“Đây là toàn bộ gia sản của tôi.”

Trong khoảnh khắc đó, Klein lại cảm thấy Amon thật sự rất nghèo…

Ngày mai sẽ đến trước ngân hàng để nhận khoản thanh toán từ quý cô "Chính Nghĩa" cho "quyết giả của ngài Kẻ Khờ" là 300 bảng, không, 200 bảng là đủ rồi, mình yêu cầu giữ lại một ít để phòng trường hợp ngoài ý muốn...Thân phận Klein Moretti này chắc chắn không thể dùng được, mình cần chọn một phương thức ra ngoài mà không cần chứng minh thân phận... Mình cần mua một bộ quần áo mới, bộ này đã quá cũ và hơi bẩn. Ừm, còn có đồng hồ quả quýt, va li da... Mình cần mang theo Amon và ít nhất không thể để hắn mặc áo khoác vá mảnh, nói cách khác mình còn phải mua cho Amon một bộ quần áo mới…

Klein không tự giác nhíu mày.

Đây là những chi phí cần thiết... Klein hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra. Nhà của Amon chắc chắn không có phòng tắm riêng, và Klein không muốn đi ra ngoài làm phiền người khác. Anh cởi áo khoác và thúc giục Amon lên giường, sau đó trèo lên chiếc giường gỗ đơn giản rung rinh.

Nó quá chật hẹp, ngay cả khi hai người đều giữ vững vị trí của mình, việc tiếp xúc vẫn khó tránh khỏi. Đây là lần đầu tiên Klein chia sẻ giường với người khác... Nếu như đó là 'Klein' trước đây, anh từng ngủ chung với Benson.

Khi nghĩ đến Benson, ánh mắt của Klein trở nên u ám. Anh không dám tưởng tượng Benson và Melissa hiện tại đã ra sao... Trước khi anh kịp bước vào trạng thái buồn bã, giọng nói của Amon đã vang lên từ phía sau:

“Tôi có thể lật người được không?”

“Được.”

Klein cảm thấy mình có chút khó xử.

“Tôi có thể di chuyển sang thêm một chút được không? Gần tường hơi lạnh.”

“...”

“Đừng chen qua đây, tôi sắp rơi xuống!”

“Xin lỗi, xin lỗi, tư thế này có hơi khó chịu...”

“Cậu đang để tay ở đâu vậy... Đừng chạm vào đó!”

“Không phải anh muốn rơi xuống sao... A.”

Rầm.

Amon nặng nề đè lên người, khiến Klein đau nhói ở mông và may mắn là anh đã kịp lót cái gì đó dưới sàn nhà trước khi Amon té xuống để không biến thành kẻ ngốc. Klein nhìn lên trần nhà đen kịt và bất chợt bật cười; miệng anh méo xệch càng lúc càng rộng nhưng lại không phát ra tiếng nào.

***XONG CHƯƠNG 1


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play