Hướng Mùa Xuân

Chương 2:Sách giải đáp nói: "Niềm vui từ trên trời rơi xuống!"


3 tháng


Thứ sáu đen đủi kết thúc trong một giấc mộng dài dằng dặc, Trình Hi thức dậy vào gần trưa thứ bảy. Giấc ngủ này cô ngủ vô cùng tốt khi tỉnh dậy, cô thấy chiếc răng khôn hành hạ cô ngày hôm qua không còn đau nữa. 

Cầm điện thoại di động lên ,wechat có mấy tin nhắn công việc cô thuận tay trả lời, ngoài ra còn có một tin nhắn Kim Xảo gửi tới hẹn cô buổi chiều ra ngoài dạo phố, Trình Hi rảnh rỗi vô sự mừng rỡ cùng Kim Xảo giết thời gian.

Trình Hi đi ra ban công duỗi duỗi thắt lưng, ánh mặt trời chiếu vào mặt, trên người mềm mại ấm áp như bông gòn, Giang Thành tháng tư thoải mái thích ý, lập tức sẽ nghênh đón thời điểm cô đẹp nhất.

Kim Xảo lái xe tới, lúc đến dưới lầu Trình Hi thì gọi điện thoại nói mẹ cô mang điểm tâm cho Trình Hi, cô muốn lên lầu một chuyến, không tới mấy phút sau chuông cửa nhà Trình Hi liền vang lên.

“Mau mau mau, cầm lấy, nghẹn chết mình  rồi.” 

Trình Hi vừa mở cửa Kim Xảo liền nhét túi trong tay vào tay cô, như gió vọt vào phòng vệ sinh nhanh như cơn gió.

“Nghẹn thành như vậy, đây là từ đâu tới?” Trình Hi ôm túi đi theo phía sau đóng cửa lại.

“A, thoải mái~người có ba nhu cầu khẩn cấp thật sự là chờ không được a.”Nhu cầu sinh lý của Kim Xảo được giải phóng, thoải mái từ toilet đi ra.

“ Mình  mới vừa ở chỗ bố mẹ ăn cơm xong, nghe nói mình muốn tới tìm cậu nhất định muốn mình mang cho cậu chút đểm tâm bà ấy tự làm.”

“Thay mình cám ơn dì, dì làm điểm tâm rất ngon.”

Kim Xảo con mắt mở to: “Là mình và bố nên cám ơn cậu, mẹ mình làm điểm tâm này không ngọt cũng không mặn còn khiến cổ họng khó chịu, mình và bố mỗi lần đều phải giả bộ ăn rất ngon, nếu không là cậu thích ăn ,hai bố con mình không chừng lúc nào liền ra trận, cậu nói thật đi có phải cậu cũng không thích ăn nhưng lại xấu hổ ngại nói cho bà ấy biết.”

“Không có nha, dì làm điểm tâm rất tốt cho sức khoẻ, mình thật sự rất thích, là dì thích ăn đồ ngọt quá thôi.”

“Đều này giống hệt như mẹ mình nói, nếu không nói mẹ mình rất thích cậu.”

Trình Hi cười cười: “Mình cũng thích dì.”

“Mẹ của mình muốn cậu đến nhà ăn tối khi có thời gian."

“Được, vậy hôm nào mình đi thăm bà ấy.”

Mẹ Kim Xảo quả thật rất thích Trình Hi, từ lúc học đại học Kim Xảo đưa Trình Hi về nhà ăn cơm bà đã cảm thấy cô bé này hoạt bát lại nhu thuận, dáng dấp còn thanh tú rất hợp duyên với bà.

Sau khi tốt nghiệp mấy năm nay Trình Hi trưởng thành nhanh chóng, trong khí chất mắt thường có thể thấy được nhiều hơn một chút tính tình thành thục, cho dù ai có con gái như vậy cũng sẽ cảm thấy rất vui mừng, nhưng quay đầu nhìn con gái nhà mình mặc quần yếm không có việc gì về nhà ăn cơm, hai mươi tám tuổi còn giống như một học sinh tiểu học, đối với chuyện này mẹ Kim Xảo chỉ có thể an ủi chính mình - - con cháu tự có phúc của con cháu.

Kim Xảo lái xe rất nhanh, chẳng bao lâu đã chở Trình Hi đến nơi cần đến.

“Tới rồi chị em, xuống xe nào.”

“Cậu không phải muốn đi mua sắm à? Sao lại tới đây.”

Trình Hi nghi hoặc xuống xe. Cô vốn tưởng rằng Kim Xảo muốn đi dạo trung tâm thương mại, không ngờ lại tới vịnh Nguyệt Lượng.

Giang Thành là một thành phố ven biển, vịnh Nguyệt Lượng là vùng ven biển đẹp nhất, màn đêm buông xuống đèn hoa đăng mới lên một con đường quanh co ven biển giống như trăng rằm, cho nên mọi người gọi con đường này là đường Nguyệt Lượng Loan, thời gian lâu hơn nữa sau đó lại khai phá nói đến vùng này mọi người gọi chung là vịnh Nguyệt Lượng, xem như một trong những thắng cảnh nổi tiếng nhất Giang Thành, lúc học đại học mấy người bạn học bọn họ thường tới bên này.

Kim Xảo thừa nước đục thả câu: “Lát nữa cậu sẽ biết.”

 Cô chỉ chỉ xa xa, “Bên kia có hiệu sách, chúng ta đi xem.”

Trình Hi lấy tay che ánh sáng theo phương hướng cô chỉ nhìn lại, xa xa biển số nhà nhiều đến mức ngay cả chữ cũng không thấy rõ lắm nào có hiệu sách gì?

 Kim Xảo cũng không cho Trình Hi cơ hội suy nghĩ, không quan tâm kéo cô đi về phía trước, chờ đến gần một chút mới phát hiện nơi này quả nhiên có một hiệu sách.

Có lẽ là do hôm nay ít người trong tiệm vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng lật trang sách, Kim Xảo kéo Trình Hi đi lòng vòng trong tiệm.

“Gần đây cậu có gì cần giải đáp thắc mắc không? Nói ra, mình giúp cậu hỏi một chút.”

 "Kim Xảo cầm lấy một quyển<<Sách đáp án>>bên cạnh giá sách thấp giọng nói.

“Thứ này cậu có tin không?”

“Chỉ là cho vui thôi, cũng không tốn tiền đâu.”

"Nhưng mình thì hỏi cái gì?"Trình Hi lắc đầu,"Mình không có gì để hỏi."

"Tình yêu, tiền tài, sự nghiệp, cái nào không tốt? "Kim Xảo thúc giục," Mau, mau hỏi đi."

Trình Hi ngoan ngoãn đặt tay lên sách: “Được, gần đây công việc của tôi sẽ thuận lợi chứ?”

Kim Xảo mở sách ra, trên sách viết: “Chỉ cần nói lời cảm ơn? ”

"Đây là ý gì?" Hai người hai mặt nhìn nhau.

"Cậu xem nó nói cậu chỉ cần nói lời cám ơn, điều này chứng tỏ có người giúp đỡ cậu, niềm vui từ trên trời rơi xuống gần đây cậu sẽ có quý nhân tương trợ." 

Mấy chữ ngắn ngủi bị Kim Xảo phân tích rất có thâm ý, Trình Hi không khỏi giơ ngón tay cái lên với cô.

Kim Xảo dương dương đắc ý cũng đặt tay lên quyển sách: "Khi nào tôi có thể gặp được chân mệnh thiên tử của mình?" 

Tiếp theo cô tùy tiện lật một trang, trên đó viết: “Kết quả là lạc quan.”

"Đây là ý gì hả? "Hai người lại hai mặt nhìn nhau.

Trình Hi hắng giọng phân tích: “Nói đúng hơn là người kia tồn tại, kết quả của hai người khẳng định cũng tốt, đây là một điềm báo tốt, nói không chừng cậu sắp gặp được chân mệnh thiên tử của mình rồi.”

Kim Xảo gật đầu bất động thanh sắc dựng thẳng người lên: “Hiểu cấp doanh nghiệp! Đi, mình mời cậu sang phòng bên uống cà phê.”

Trình Hi đem<<Sách đáp án>>thả trở lại giá sách, khóe miệng không khỏi kéo ra một nụ cười, người cũng thật thích lừa gạt mình rõ ràng trong lòng đã có đáp án lại hết lần này tới lần khác nhưng lại muốn hỏi một quyển sách, nếu đáp án trong sách cùng suy nghĩ trong lòng là điều tốt nhất, nếu không cùng thì bạn cũng phải làm cho nó giống nhau dù có quay đi quay lại mười tám lần, để lòng bạn có thể yên tâm và thoải mái hơn.

Xa xa biển và trời cùng một màu, hải âu trên trời tự do bay lượn, ánh nắng mặt trời chiếu rọi trên mặt biển gợn sóng lấp lánh trông giống như nàng tiên rải bụi tiên, gió thổi từ biển vào, lạnh lùng và dịu dàng mềm mại.

Trình Hi và Kim Xảo ngồi dưới ô che nắng bên ngoài quán cà phê nghỉ ngơi tán gẫu hưởng thụ vẻ đẹp và sức sống của ngày xuân.

"Cậu cảm thấy cửa hàng này thế nào? "Kim Xảo uống cà phê bất thình lình hỏi.

"Cũng tạm được, môi trường rất tốt, nhưng cà phê..."Trình Hi muốn nói lại thôi.

“Khó uống đúng không? Mình cũng cảm thấy vậy, cho nên cậu nói xem đem cửa hàng này mua luôn thì thế nào?.”

Bởi vì người ta làm đồ khó uống cậu liền muốn mua cửa hàng của họ?"

Trình Hi cười khoát tay “Cái gì cẩu huyết nhà giàu mới làm nổi nội dung!”

Đối với sự trêu chọc của Trình Hi, Kim Xảo bình tĩnh gật đầu: "Mình lại muốn nghỉ việc, tốt nghiệp nhiều năm như vậy, mỗi năm mình đều đổi công việc, có lẽ trời sinh mình đã không phải là người đi làm, cậu biết không, ngày đó mình thay đồng nghiệp tới gần đó lấy tư liệu, nghĩ đã lâu không tới bờ biển liền tới xem một chút, lâu rồi không cảm nhận được biển thổi gió mình đột nhiên cảm thấy lục đục với nhau trong phòng làm việc không có ý nghĩa, nói thật mình không thiếu tiền, hiện tại công việc này vừa không thể mang đến cho mình thỏa mãn về mặt tinh thần cũng không thể nâng cao bất kỳ kỹ năng nào." Kim Xảo lắc đầu nói, “Không có ý nghĩa, vô cùng nhàm chán.”

Bàn tay Trình Hi phủ lên mu bàn tay Kim Xảo, cô biết Kim Xảo cũng không dễ dàng, bởi vì điều kiện gia đình tốt cho nên trong mắt người khác cô làm tốt đó là mượn gió Đông trong nhà, cô làm không tốt đó chính là nâng không nổi Lưu A Đẩu*, từ khi tốt nghiệp tới nay mỗi một công việc đều là Kim Xảo tự mình dành được, chỉ là kết quả không được như ý muốn.

* Lưu A Đẩu, con trai của Lưu Bị, vị hậu chủ của nhà Thục Hán, người ta đều nghĩ tới một đứa trẻ ham chơi, thiểu năng, một vị quân vương bất tài, vô dụng và nhát gan. Người Trung Quốc thậm chí còn dùng tên A Đẩu để chỉ những đứa trẻ kém cỏi, hay dùng thay thế cho tính từ thiểu năng.

Kim Xảo cười cười nói: “Cũng may lúc mình tới cửa hàng này vừa vặn treo bảng chuyển nhượng, mình cảm thấy đây là lời tiên tri mà ông trời cho mình.”

“Ai nói tất cả mọi người đều thích hợp đi làm, nói không chừng cậu liền thích hợp mở cửa hàng làm bà chủ, sau này làm thành chuỗi cửa hàng đuổi kịp Starbucks từng phút. Vốn khởi nghiệp đủ chưa? Mình đầu tư cho cậu.”

Kim Xảo cười xua tay cô: “Cậu mau giữ lại đi, có cậu làm cổ đông tinh thần của mình là đủ rồi, lão cha giàu có của mình phải phát huy công dụng vào thời khắc mấu chốt nha.”

“Không phải cậu luôn nói sẽ lập nghiệp mà không cần nhờ vào cha mẹ sao? Tại sao lần này cậu lại đồng ý để họ giúp đỡ?”

“Mình xem như nghĩ thông suốt em trước kia chính là ngốc,xe mình lái và nhà ở đều là bố mẹ mua ,mình còn không biết xấu hổ dõng dạc muốn gieo gió gặt bão, tự nuôi mình quả thực quá khôi hài, lúc này mình đây cũng không cần giả bộ không phải dựa vào bố mẹ nữa, chỉ cần mình làm ra chút thành tích tốt cũng được mà, đúng không?”

“ Tất nhiên rồi! Chờ cửa hàng của cậu mở cửa cuối tuần mình sẽ đến giúp cậu trông coi cửa hàng, đời này cậu sẽ bao mình uống cà phê chứ?”

“Không được.”

Kim Xảo giơ tay ra so sánh,"Hai kiếp, mình cũng sẽ bao cà phê."

 “Sến quá đi mất.”

Trình hy vọng biển cả vô tận sẽ không nói với Kim Xảo chuyện cô gặp Tiếu Dịch Lỗi, có lẽ anh chỉ đi ngang qua ngắn ngủi cũng sẽ không dừng lại, hoặc có lẽ anh sẽ bởi vì cô mà rời đi nhanh hơn, nhưng mặc kệ là loại kết quả nào cũng không đáng nhắc tới.

__________________

Mình edit chỉ thoả mãn đam mê tiểu thuyết thôi và hoàn toàn free, bạn đọc nếu không thoải mái hãy nhẹ nhàng nhắc nhở mình nhé, mình luôn trân trọng những ý kiến của bạn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play