Giờ phút này, Tiêu Mạc Ngôn thật sự có một cảm giác cô đơn.

Cái tư vị giận mà không dám nói nó khó chịu vô cùng, đuối lý vẫn là đuối lý, tất cả vẫn do một tay cô tạo thành, cô có thể trách ai? Mắt thấy Hạ Linh Doanh bực mình, dù Tiêu Mạc Ngôn bất mãn cỡ nào đi nữa cũng không dám nói ra miệng, dù sao, lần này vợ tức giận không hề giống với trước đây, nhẫn tâm cắt cổ tay luôn rồi. Bây giờ sức khỏe Hạ Linh Doanh yếu như vậy, nếu cô lại cãi nhau với nàng, sợ là sẽ lưỡng bại câu thương. Qua việc vừa rồi, Tiêu Mạc Ngôn đã sợ Hạ Linh Doanh. Người ta nói tuổi càng lớn càng đằm thắm, vợ cô càng lớn càng cứng rắn.

A Đan tay chân lanh lẹ, sau khi xếp hành lý cho Hạ Linh Doanh xong còn nhanh nhẹn cầm chìa khóa xe Đằng Diêm đi mở của xe, Tiêu Mạc Ngôn đứng bên cạnh trừng mắt nhìn A Đan, chính thức hiểu rõ cái gì gọi là nuôi hổ gây họa.

Hạ Linh Doanh từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên động tác, không nhìn ai không để ý đến ai, tuy miệng vết thương không đáng ngại, nhưng lại dùng một chút mánh khóe để vĩnh viễn lưu lại vết sẹo, Đằng Diêm đỡ vai nàng, Hạ Linh Doanh lắc đầu, ý nói mình không sao.

Trong lòng Tiêu Mạc Ngôn khó chịu đứng nhìn một hồi, cô đi về phía gara, mới vừa đi đến cửa, A Đan đã lái xe Đằng Diêm tới.

"Tiêu tổng..."

A Đan đến cùng có chút chột dạ, Tiêu Mạc Ngôn vừa trừng mắt, chỉ vào xe nói: "A Đan, tôi không ngờ nha, nhanh vậy thì đánh vào nội bộ quân địch rồi, xe cũng cho cô lái?"

A Đan cười gãi gãi đầu, "Cũng tạm, tôi sẽ quý trọng, hơn nữa chưa bao giờ chọc giận Đằng Diêm."

"..."

Tiêu Mạc Ngôn híp mắt nhìn A Đan, được lắm, đã biết ngấm ngầm hại người rồi.

Vừa nhìn Tiêu Mạc Ngôn híp mắt, lòng A Đan giật mình hoảng sợ, vội vàng xuống xe, đứng nghiêm,

"Tiêu tổng, tôi không phải quở trách chị!"

"Vậy cô làm gì?"

Tiêu Mạc Ngôn hơi bực bội, tuy cô hy vọng lực lượng 'nhà mẹ vợ' hùng mạnh một chút, giúp Hạ Linh Doanh dưỡng thương ở tay, nhưng để người bị mang đi trong lòng cô có bao nhiêu khó chịu. Mấy năm nay, trừ ở nhà, Hạ Linh Doanh chưa từng ở chỗ khác, họ có thể hầu hạ vợ cô tốt sao? Đây là đáng đời cô, hết lần này đến lần khác chọc giận Hạ Linh Doanh, những lời kia không phải có ý muốn nàng đi sao? Bây giờ lại bắt đầu lo lắng, thậm chí Tiêu Mạc Ngôn muốn vả miệng mình, thật sự bị quỷ ám rồi.

"Tiêu tổng, có mấy lời tôi không biết nên nói không."

Tiêu Mạc Ngôn bực bội phất tay, "Vậy khỏi nói."

"Thế nhưng nhất định phải nói!" A Đan bướng bỉnh nóng nảy la lên, sau khi trở về từ quân ngũ, nàng vẫn chưa thấy qua cảnh người ức hiếp người, lúc trước có binh cũ ức hiếp binh mới, nàng cũng tức giận không ít, khiến cho mấy đồng hương ai cũng có ý kiến với nàng, nhưng A Đan không thèm để ý, tại sao phải khi dễ người khác?

"Tiêu tổng, chuyện này thật sự chị không đúng."

A Đan lại bắt đầu cách thức binh sĩ báo cáo với thủ trưởng, cũng không nhìn sắc mặt Tiêu Mạc Ngôn thay đổi, "Đầu tiên, xét ở góc độ chính trị, lúc trước là chính chị dạy tôi, mặc dù mang danh là người của Thánh Hoàng, nhưng thực tế dù là ở nhà hay công ty, đều do phu nhân nắm quyền, chị cũng chỉ là chân sai vặt thôi, nhưng lúc này đây, chị cư nhiên bức người động đao, thật là vô tổ chức, vô kỷ luật."

"Ừ, đúng là vô tổ chức vô kỷ luật." A Đan nhếch miệng nở nụ cười, tự hài lòng với cách dùng từ của bản thân. Bàn tay Tiêu Mạc Ngôn siết chặt thành quyền, ngăn chặn tức giận trong lòng.

"Tiếp theo, từ góc độ gia đình hòa thuận, tuy là lần này không có kẻ thứ ba độc ác xen vào, nhưng biểu hiện của chị còn độc ác hơn kẻ thứ ba. Có một người vợ tốt như vậy mà nói không cần là không cần, dù là bất kỳ nguyên nhân gì, dựa theo gia pháp cũng có thể lôi ra ngoài ngũ mã phanh thây."

Ngũ mã phanh thây? Mặt Tiêu Mạc Ngôn xanh mét, không tệ, xem ra tài dùng người của vợ có tiến bộ, sắp xếp A Đan bên cạnh vợ đúng là sự lựa chọn chính xác.

"Cuối cùng." A Đan hít sâu một hơi đưa ra tổng kết, "Rõ ràng chị biết bây giờ tâm trạng phu nhân không ổn định, tại sao vẫn còn ngăn đón chị ấy? Cho là cứ vậy theo chị về nhà, trước tiên khoan nói đến phu nhân, trong lòng chị không cảm thấy buồn phiền khó chịu sao?"

Lời này ngược lại khiến Tiêu Mạc Ngôn khẽ giật mình, cô sững sờ nhìn A Đan, cô vẫn một lòng muốn Hạ Linh Doanh cùng cô về nhà, sau đó dỗ dành nàng, nhưng lại quên mất bây giờ không như trước kia, không phải chỉ đôi ba câu là có thể dỗ ngọt được. Trong đầu cô tái hiện lại tình cảnh Hạ Linh Doanh cực kỳ bi thương đổ máu ngày đó, Tiêu Mạc Ngôn thở dài.

"Nhưng mà Tiêu tổng, chị yên tâm, tôi nhất định sẽ tiếp tục lẻn vào nội bộ bên đó, giúp chị trông chừng phu nhân thật kỹ!"

A Đan trung thành và tận tâm nói, Tiêu Mạc Ngôn ngẩng đầu, nhìn nàng như cười mà không phải cười, "Đúng vậy, nhìn cô nói từ nội bộ đến ngoại bộ, A Đan, cô đúng là một nhân tài. Giúp tôi đánh vào nội bộ kẻ địch? Ha ha, viện cớ có chút liều lĩnh như tôi hồi trẻ, cô đó, thật sự càng ngày càng để tôi thay đổi cách nhìn về cô."

A Đan run lên một phát, không biết thế nào, tuy rằng Tiêu Mạc Ngôn tại khoa trương nàng, nhưng nàng lại thấy trong mắt cô lạnh như băng.

"Đi đi."

Tiêu Mạc Ngôn nhíu mày đuổi người, nếu như một đao kia tự tay cô đâm vào người Hạ Linh Doanh, thì nhất định cô phải tự mình hóa giải.

******

Nhà Đằng Diêm căn nhà nhỏ hai tầng, A Đan rất muốn thưởng thức một phen, nhưng khi đẩy cửa vào, bị căn phòng quăng đầy quần áo, giầy, tạp chí, đồ ăn vặt làm cho quáng mắt luôn.

Đằng Diêm đỡ Hạ Linh Doanh, có chút ngượng ngùng, "Hạ Hạ, cô cũng biết tôi rồi, trong nhà chỉ có một người, có hơi loạn chút thôi, cô đừng để ý."

Hạ Linh Doanh lắc đầu, ánh mắt vẫn trống rỗng. Đằng Diêm nhìn thấy có chút đau lòng, mấy ngày nay, Hạ Linh Doanh luôn lộ ra ánh mắt cô đơn, xem ra Tiêu Mạc Ngôn thật sự tổn thương nàng không nhẹ.

"Này, A Đan, cô làm gì đó?"

Đằng Diêm đau đầu nhìn A Đan, A Đan đã xắn tay áo bắt đầu dọn dẹp.

"Cô đừng động đậy, nhà tôi không cần cô dọn, như vậy thấy thoải mái."

A Đan nhặt quần áo trên đất, giơ lên nói: "Không dọn cho cô, tôi sợ phu nhân ở khó chịu."

Đằng Diêm hít sâu một hơi, quyết định không thèm chấp nhất A Đan.

"Hạ Hạ, cô ngồi một lát, tôi vào nấu cơm cho cô. Cô muốn ăn gì? Chay một chút nha, miệng vết thương còn chưa lành."

"Đừng đừng đừng, phu nhân muốn ăn, tôi làm!"

A Đan nhảy dựng lên, nàng đã từng nếm qua cơm Đằng Diêm làm, quả thực là có khả năng sát hại tính mạng. Đằng Diêm tức giận, A Đan coi như không thấy nàng, nhìn quanh một lần, tìm phòng bếp đi vào.

Hạ Linh Doanh ngồi ở trên ghế salon, nhìn bộ dáng Đằng Diêm thẹn quá hoá giận, cười nhạt một tiếng: "Hai người sống chung rất tốt."

"Tốt cái gì? Suốt ngày bị cô ta chọc tức đau đầu."

Đây là Đằng Diêm nói thật, Hạ Linh Doanh nhìn Đằng Diêm, nhớ tới ý đồ của Tiêu Mạc Ngôn lúc đầu đặt A Đan bên cạnh Đằng Diêm, đáy mắt hiện lên một chút ảm đạm.

"Lại đang nhớ cô ta?"

Đằng Diêm đưa một ly nước chanh cho Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh nhận lấy, mím môi không nói gì.

"Lần này thật sự cô ta không đúng, cô đừng suy nghĩ nhiều, đứa trẻ hư, cần phải dạy dỗ nhiều một chút."

Đằng Diêm bật CD, mở chút âm nhạc êm dịu, trước khi đi, lần đầu tiên Tiêu Mạc Ngôn bỏ qua sỉ diện dặn dò nàng mấy thứ, tuy rằng kinh ngạc, nhưng không thể không nói, nó đã khiến Đằng Diêm động lòng trắc ẩn. Đổi lại là nàng, có lẽ nếu nàng mất đi người thân nhất, chưa chắc sẽ không liên lụy người bên cạnh. Nếu muốn trách, cũng chỉ có thể trách nước cờ cuối cùng của Tiêu tổng quá lớn, chọc giận Hạ Hạ. Tuy nói ngày thường Hạ Hạ quạnh quẽ, đôi khi lại rất dịu dàng, đối với ai cũng không cáu kỉnh, nhưng tục ngữ nói đúng, chó cùng dứt dậu, Tiêu Mạc Ngôn thật sự đã ép nàng.

Hạ Linh Doanh lắc đầu, thở dài: "Chúng tôi ở bên nhau nhiều năm như vậy, làm sao tôi không hiểu chị ấy. Đừng thấy chị ấy không nghĩ gì, nhưng thật ra tâm tư tinh tế tỉ mỉ hơn bất kỳ ai. Tôi bỏ đi, không phải muốn buông tay chị ấy. chỉ muốn cho chị ấy một chút thời gian, để chị ấy tự chỉnh đốn lại bản thân mình."

"Để cô ấy tự chỉnh đốn lại bản thân mình, vậy còn cô?" Đằng Diêm lại bắt đầu gọt táo, trong phòng bếp đã truyền ra âm thanh của khói dầu, không hiểu sao, tâm tình bắt đầu buông lỏng.

"Tôi..." Hạ Linh Doanh dừng một chút, Đằng Diêm gật đầu, "Đúng vậy, Hạ Hạ, cô đừng nói với tôi là cô đến chỗ tôi vì muốn tránh mặt Tiêu Mạc Ngôn. Rốt cuộc cô nghĩ gì, đừng giấu trong lòng nữa, nói ra sẽ đỡ một chút, haiz, tôi không thể không nói cô, cái tính nóng nảy của Tiêu Mạc Ngôn có một nửa là do cô mà ra đó."

Bị nói trúng tâm sự Hạ Linh Doanh có hơi mất tự nhiên, Đằng Diêm kinh ngạc nhìn nàng, đưa quả táo trên tay tới, "Nè, ăn nhiều một chút, bây giờ cô cần được bổ sung dinh dưỡng. Làm gì ngại ngùng vậy chứ? Cuối cùng cô định chỉnh đốn cái tên hư hỏng nhà cô thế nào?"

Từ ban đầu đối địch đến bây giờ thừa nhận, ngoài trừ tình cảm, trải qua một kiếp như vậy, Đằng Diêm cũng đã nhìn ra, đời này, Hạ Linh Doanh không thể không có Tiêu Mạc Ngôn, đã như vậy, chi bằng nàng ủng hộ, dù sao thì Tiêu Mạc Ngôn ngoại trừ chơi bời một chút, nóng nảy quật cường một chút, đôi khi trẻ con một chút, vẫn xem như là tốt rồi.

"Tôi... tôi đang nghĩ, có lẽ cần phải làm cho chị ấy hồi tâm." Hạ Linh Doanh cắn miếng táo, nhẹ giọng nói. Đằng Diêm gật đầu, "Đúng vậy, tôi hiểu, không phải cô vẫn đang làm cho cô ấy hồi tâm sao, lần này nếu không phải Má Từ đột nhiên mất, tôi cảm thấy cô ấy vẫn luôn nghe lời đó chứ."

Hạ Linh Doanh lắc đầu, nhìn về phía Đằng Diêm, "Cô không hiểu chị ấy, tuy thường ngày biểu hiện của chị ấy xem như không tệ. Thế nhưng Tiêu chính là một người như vậy, một khi gặp được chút chuyện khó giải quyết, chị ấy luôn không nói tôi biết. Nếu nói chúng tôi ở bên nhau, chi bằng nói chị ấy nuôi nhốt tôi, tôi không muốn như vậy."

"Ừm..." Đằng Diêm suy nghĩ về Tiêu Mạc Ngôn một chút, "Hoàn toàn chính xác, cô ấy có chút gia trưởng."

"Hơn nữa." ánh mắt Hạ Linh Doanh ảm đạm, "Đã trải qua một lần như vậy, tôi cũng không muốn dồn hết tất cả vào chị ấy."

Đằng Diêm mở to hai mắt, "Có ý gì?" Lời này là của Hạ Linh Doanh nói sao? Lời nói của một người cưng chiều Tiêu Mạc Ngôn tận trời đây sao?

Hạ Linh Doanh ngoắc khóe môi, trong mắt hiện lên một tia sáng, "Có lẽ, cũng đã đến lúc cần có người chia sẻ tình yêu của tôi đối với chị ấy."

"Chia sẻ?"

Đằng Diêm hầu như cho là mình nghe lầm, nhưng tại vẻ mặt chắc chắn của Hạ Linh Doanh đã bác bỏ nghi ngờ của nàng, nàng nhìn chằm chằm Hạ Linh Doanh một phút đồng hồ, trên người Hạ Linh Doanh cuối cùng cũng bỏ ra được sự cô đơn, thay vào đó là một phần khí tràng khó nói nên lời. Đằng Diêm suy nghĩ một hồi, nàng ngờ ngợ, nhìn vào mắt Hạ Linh Doanh, hỏi: "Hạ Hạ, cô đang nói đến đứa bé?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play