Gần như luống cuống tay chân, sau khi hoảng loạn đẩy Hạ Linh Doanh vào phòng cấp cứu, Tiêu Mạc Ngôn ngồi trên ghế, hai tay ôm chặt đầu, mặt mày xanh lét không nói một lời. A Sâm vẫn đứng bên cạnh, anh ta không biét rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhớ đến tình cảnh vô cùng thê thảm lúc đó đại khái cũng đoán được một chút, nhưng suy cho cùng vẫn là Tiêu Mạc Ngôn, chủ nhân của Tiêu gia, anh ta chỉ là một người làm thì có tư cách gì trách móc nặng nề?

Hiện giờ Tiêu Mạc Ngôn cũng đang hối hận muốn chết, ngay thời khắc máu tươi thấm ướt thân mình, Hạ Linh Doanh đã hoàn toàn đánh sập ngoan cố và cố chấp mấy ngày nay của cô, dường như cô đã quên mất, trong cuộc sống của mình, ngoại trừ Hạ Linh Doanh, vẫn còn có Má Từ ở bên, còn có Thánh Hoàng để cô hô mưa gọi gió, hưởng hết phồn hoa của nhân gian. Mà Hạ Hạ thì sao? Không có Má Từ, Hạ Linh Doanh chỉ còn có một mình Tiêu Mạc Ngôn, nàng cố chấp theo đuổi sự nghiệp, có phải bởi vì đoán được sẽ có ngày hôm nay? Nhưng lại vì mình, nàng lại buông bỏ tất cả... Giờ đây, sợ là cô đã khiến Hạ Linh Doanh tổn thương sâu sắc rồi.

Tiêu Mạc Ngôn cố chấp chờ đợi, không chịu về nhà thay quần áo, A Sâm khuyên vài câu vô dụng cũng chỉ có thể gửi hi vọng ở bác sĩ, ước chừng đợi khoảng mấy giờ, lúc bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu, A Sâm xông lên tới, Tiêu Mạc Ngôn nhìn chăm chú bác sĩ, không dám nói gì, không dám hỏi gì cả.

Tháo khẩu trang xuống, bác sĩ nhìn A Sâm, nói: "Bệnh nhân đã qua giai đoạn nguy hiểm."

Trái tim đang treo ở cổ họng của Tiêu Mạc Ngôn mới được thả xuống, toàn thân mềm nhũn, xụi lơ trên ghê, thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi thấy cô gái này mới hơn ba mươi tuổi, xinh đẹp như vậy, có điều gì nghĩ không thông hay sao? Trong khoảng thời gian này cô ấy không thể chịu k1ch thích, người nhà đều phải chú ý một chút, cố gắng đừng trái ý cô ấy, tránh dẫn đến tâm tình chấn động. Cơ thể cô ấy bây giờ rất yếu, trước khi vào đây, sợ là đã chịu không ít giày vò, bây giờ miệng vết thương đã được xử lý rồi, may mắn đưa đến kịp lúc, bằng không không cách nào cứu kịp."

"Dạ dạ dạ, bác sĩ, vậy khi nào cô ấy tỉnh lại?"

A Sâm nhìn về phía phòng bệnh, bác sĩ lắc đầu, "Còn không biết chính xác, Viện trưởng Hoàng đã gọi cho tôi, tôi sẽ sắp xếp phòng bệnh và giường cao cấp nhất." Nói xong, tầm mắt bác sĩ dừng trên người Tiêu Mạc Ngôn, anh ta suy nghĩ một lúc, cảm giác, cảm thấy người phụ nữ toàn thân đầy máu này hình như đã gặp ở đâu rồi.

Nghe được tin tức này, A Sâm cũng nhẹ nhàng thở ra, anh ta tiễn bác sĩ đi, sau đó đi đến bên người Tiêu Mạc Ngôn, an ủi: "Tiểu thư, phu nhân không sao rồi, tiểu thư trở về đi, tôi canh chừng phu nhân, chờ phu nhân tỉnh lại tôi sẽ báo với tiểu thư."

Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu, thanh âm sau đại nạn không chết, nghe suy yếu: "Tôi ở đây."

"Nhưng thân thể này..." A Sâm có chút khó xử, "Còn quần áo nữa..."

Tiêu Mạc Ngôn nhìn mình toàn thân đầy vết máu đã khô cứng, cô nghĩ một chút, nói: "Bây giờ tôi về thay đồ, anh canh chừng Hạ Hạ không được đi đâu, chờ tôi trở lại."

"Vâng."

A Sâm vẫn cung kính đáp ứng, Nhìn bước chân vội vàng của Tiêu Mạc Ngôn, anh ta li3m môi, Phu nhân à..., lần này dạy dỗ có phải quá nghiêm khắc rồi không? Chỉ một chút, phu nhân không sợ thật sự cứu không kịp sao?

******

Khi Hạ Linh Doanh tỉnh lại... đã là rạng sáng, nàng cảm giác mí mắt rất nặng, muốn nói chuyện, miệng lại khát, khô vô cùng, nàng cúi đầu, nhìn Tiêu Mạc Ngôn gục bên giường, như cảm thấy an tâm nhắm mắt lại.

Trong phòng có giường Tiêu Mạc Ngôn không nằm, vẫn khư khư cố chấp canh giữ bên người Hạ Linh Doanh, chờ đến khi nàng tỉnh mới có thể an tâm. Vốn đã tiêu hao sức lực lại bị hoảng sợ như vậy thân thể không chịu nổi nữa, cô vừa ngồi bên giường cứ vậy mà ngủ.

Hạ Linh Doanh muốn sờ mặt cô, nhưng miệng vết thương đau đớn tê liệt, nàng nhíu mày, không nhịn được hít sâu một hơi.

Một lát sau, Tiêu Mạc Ngôn tỉnh lại, cô đứng dậy, khẩn trương nhìn Hạ Linh Doanh.

"Vợ, em tỉnh rồi?"

Một tiếng "vợ", Hạ Linh Doanh dù không biểu hiện đáp lại, nhưng trong lòng rơi lệ. Đối với người tiêu cực tới cực điểm này, nàng có cảm giác thất bại cùng bất lực, nếu hôm nay nàng không dứt khoát, có lẽ nàng đã thật sự mất đi Tiêu Mạc Ngôn rồi. Chuyện như thế này, chỉ có thể phát sinh một lần, nàng không cách nào chịu được lần thứ hai.

Tiêu Mạc Ngôn nhìn kỹ mắt Hạ Linh Doanh, không thấy nàng có dấu hiệu tỉnh lại, có chút thất vọng rũ đầu xuống, một hồi sau, Tiêu Mạc Ngôn quay người đi rót nước. Cô nhớ bác sĩ đã dặn cô, bệnh nhân sau khi tỉnh lại nhất định sẽ khát nước, nhưng đã lâu như vậy rồi mà còn chưa tỉnh, hay là cho uống một chút nước trước đi.

Nhìn ly nước, Tiêu Mạc Ngôn bĩu môi, trực tiếp rút ống hút quăng bỏ, cô rất thành thật, dù sao bây giờ Hạ Linh Doanh cũng chưa tỉnh lại, cho dù có giận cũng không biết, Tiêu Mạc Ngôn ngửa đầu hớp một ngụm nước, một tay chống bên giường, cúi xuống mớm vào đôi môi khô nứt của Hạ Linh Doanh.

Từng chút từng chút, Tiêu Mạc Ngôn chăm chú, mà người đang giả vờ ngủ cũng có chút rung động, cuối cùng cũng hết... một ly nước, Tiêu Mạc Ngôn thỏa mãn kéo mền sang một bên, lầm bầm: "Đã bao lâu rồi."

Có lẽ người khác không rõ, nhưng Hạ Linh Doanh lại rất rõ ràng câu 'đã bao lâu rồi' của cô có ý gì. Đúng vậy, đã bao lâu chưa tiếp xúc da thịt thân mật rồi? Tiêu Mạc Ngôn lại luôn cố chấp lạnh lùng hết lần này đến lần khác đẩy nàng ra?

Đã từng xém chết, đã từng thương tâm, có một thứ gọi là 'báo thù' giống như lây leo đang lặng lẽ sinh sôi tận đáy lòng Hạ Linh Doanh.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Tiêu Mạc Ngôn bị đánh thức, Đằng Diêm mang theo A Đan khí thế xông vào, trước tiên nàng nhìn Hạ Linh Doanh nằm trên giường bệnh, sau đó hưng tợn liếc Tiêu Mạc Ngôn.

Tiêu Mạc Ngôn không có gì để nói, có điều Đằng Diêm dẫn theo A Đan đến khiến cô có cảm giác như 'nhà mẹ vợ' đến khởi binh vấn tội, cư nhiên tự ngược mình, trong lòng Tiêu Mạc Ngôn cũng dễ chịu một chút.

"Cô ra đây!"

Đằng Diêm đè nén lửa giận thấp giọng nói, từ sau khi Tiêu Mạc Ngôn tiếp nhận Thánh Hoàng thì chưa ai dám nói với cô như vậy, A Đan và A Sâm có chút lo lắng, nhưng lại vượt qua dự đoán của hai người, Tiêu Mạc Ngôn rõ ràng buồn bực đi theo Đằng Diêm ra ngoài.

Đằng Diêm hai tay chống nạnh, đứng trước cửa sổ hít sâu, nàng cố kiềm chế xúc động muốn đánh Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn im lặng đứng sau lưng nàng, chờ khoảng năm phút đồng hồ, Đằng Diêm xoay người nhìn Tiêu Mạc Ngôn, "Cô chăm sóc cô ấy như vậy sao?"

Tiêu Mạc Ngôn không trả lời, câu hỏi này vẫn luôn quanh quẩn trong lòng cô, đúng vậy, cái người vỗ ngực tự xưng muốn cưng chiều vợ mình đến tận trời cuối cùng là chăm sóc như vậy đó sao?

Không nhịn được cơn tức trong lòng, Đằng Diêm đẩy Tiêu Mạc Ngôn một cái, Tiêu Mạc Ngôn lảo đảo, đứng vững cơ thể, ngẩng đầu nhìn về phía Đằng Diêm.

Trong mắt Đằng Diêm đều là đau lòng và thù hận, nàng có chút nghẹn ngào nói nhỏ: "Tiêu Mạc Ngôn, tôi biết rõ địa vị và thân phận cô, tôi cũng không có quyền gì đối với cô như vậy. Có thể coi như tôi van cô được không? Cô đừng tra tấn Hạ Hạ như vậy nữa, cô có biết mấy ngày không có cô Hạ Hạ đã trải qua như thế nào không? Vì cô, cô ấy buông bỏ biết bao nhiêu thứ, cuối cùng cô cho cô ấy được cái gì? Rốt cuộc cô đã nói gì đến nỗi tính mạng Hạ Hạ cũng không cần? Cô có biết không, trước đây Hạ Hạ rất khinh bỉ những người xem thường mạng sống của mình, hiện tại thế nào? Vì sao cô ấy nằm đó? Cô nói tôi biết vì sao đi?"

Nước mắt hối hận từng giọt chảy xuống, Tiêu Mạc Ngôn cũng biết, trên đời này không có người nào hiểu cô hơn Hạ Linh Doanh. Nhưng đau đớn mất đi Má Từ cùng sự ích kỷ trong lòng đã làm cô bị quỷ ám rồi, mới có thể hết lần này đến lần khác tổn thương nàng, vết thường trong lòng nàng, là do cô đâm từng nhát từng nhát dao tạo nên. Hạ Hạ...

"Tiêu tổng."

A Đan đỡ Tiêu Mạc Ngôn, có chút phẫn nộ nhìn Đằng Diêm, "Cô làm gì vậy? Thân thể tiểu thư như vậy cô còn đẩy chị ấy?"

"Cô cũng bớt nói nhảm đi, tất cả các người đều cùng một giuộc, lang sói, gian tặc mấy người một người tôi cũng không muốn gặp lại!"

Đằng Diêm hùng hổ mắng chửi, A Đan đỡ Tiêu Mạc Ngôn, an ủi: "Tiêu tổng, chị đừng để trong lòng, tính Đằng Diêm là vậy, cô ấy không có ác ý, cô ấy —— "

"Tôi biết."

Giọng Tiêu Mạc Ngôn khàn khàn vô lực, A Đan im lặng, đúng lúc này, A Sâm đẩy cửa ra chạy ra, "Tiểu thư, tiểu thư, phu nhân tỉnh!"

Tiêu Mạc Ngôn thoáng cái đẩy A Đan ra, chạy vào phòng, A Đan bị đẩy sang một bên vuốt cánh tay bĩu môi, bộ dạng nhu nhược vừa rồi là giả bộ à.

******

Hạ Linh Doanh tỉnh, nhưng sau khi nàng tỉnh lại, tất cả mọi người phát hiện nàng không như trước.

Không biết là tức giận hay là thất vọng, nàng đối với tất cả mọi người khá lịch sự, duy chỉ có đối với Tiêu Mạc Ngôn, xem như như không khí không nhìn thấy.

Hai ngày trước Tiêu Mạc Ngôn còn có thể chịu được, biết vợ tức giận nên cô cam chịu, nhưng vào ngày xuất viện, khi Hạ Linh Doanh nói muốn qua nhà Đằng Diêm ở nhờ vài ngày, Tiêu Mạc Ngôn đứng ngồi không yên.

"Hạ Hạ..."

Giờ đến chữ 'vợ' muốn gọi cũng không dám gọi, Tiêu Mạc Ngôn chưa bao giờ cảm thấy mất mặt trước nhiều người như vậy, Đằng Diêm hừ lạnh một tiếng, tiếp tục sắp xếp hành lý cho Hạ Linh Doanh. Hạ Linh Doanh như không nghe không thấy, nhìn sang chỗ khác.

Tiêu Mạc Ngôn quay đầu nhìn A Sâm cùng A Đan, rốt cuộc để cô phẫn nộ phát hiện chỉ sau mấy tháng, A Đan đã không còn là người của cô, A Đan rất nghiêm túc đi theo sau Đằng Diêm, cẩn thận giúp nàng xếp hành lý, tuy Đằng Diêm vẫn hay xa cách, nhưng hai người động tác nhất trí, có một loại gọi là 'ăn ý' đến khó hiểu.

A Sâm là một gã đàn ông, cũng không biết làm sao chen chân vào thế giới phụ nữ, anh ta xoa xoa tay, có chút lúng túng nhìn Hạ Linh Doanh, "Phu nhân, trong nhà đều chuẩn bị xong, phòng của phu nhân mỗi ngày đều được dọn dẹp."

"À, A Sâm, từ hôm nay trở đi đừng gọi tôi là phu nhân nữa."

Hạ Linh Doanh ném một câu lạnh lùng ngắn gọn cự tuyệt A Sâm, nàng vẫn không nhìn tới Tiêu Mạc Ngôn, mà nhìn vào đôi mắt đang lo lắng của A Sâm, "Anh không biết Tiêu tổng của mấy người đã chia tay với tôi rồi sao?"

?

Trong phòng, mọi người đồng loạt dừng mọi động tác, đồng loạt hướng mắt nhìn về phía Tiêu Mạc Ngôn, mặt Tiêu Mạc Ngôn đỏ bừng, nhìn Hạ Linh Doanh, muốn nói lại không dám nói.

Vừa vặn lúc này bác sĩ đến mới dời đi sự chú ý của mọi người, Tiêu tổng bị vây cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bác sĩ chỉ kiểm tra đơn giản một chút cho Hạ Linh Doanh, mỉm cười: "Khôi phục rất tốt, sau khi về phải dưỡng cho tốt, đừng nghĩ quẩn nữa, cuộc sống tốt đẹp đang chờ cô, đừng chỉ vì một người hay một chuyện gì đó mà ngay cả mạng mình cũng không cần, chuyện vừa qua cũng đủ ngoan rồi."

Nói xong, bác sĩ rời đi, mà lúc này, Tiêu Mạc Ngôn vốn đứng bên cạnh A Sâm không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh Đằng Diêm, cúi đầu, nghiêm túc cùng A Đan giúp nàng xếp hành lý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play