[Nhắc nhở: Ý kiến của nhân vật chính và nhân vật phụ trong chương này được lấy cảm hứng từ Internet, không đại diện cho quan điểm của tác giả.]
“Người cha chia tài sản gia đình cho (con trai cả) tám phần, (con gái út) hai phần nhưng lại tự cho rằng mình công bằng trong cách giải quyết, bỏ ra hàng chục nghìn thu xếp cho con trai chuyển trường nhưng lại tiếc rẻ mấy nghìn học phí cho con gái vào đại học, còn cả người mẹ nói rằng mình không trọng nam khinh nữ… bản thân cuộc đời chính là một vở kịch hoang đường.” Vân Hân nói với vẻ mặt vô cảm.
“Cái thế giới rác rưởi này, nghe đã thấy chẳng có gì đáng lưu luyến.” Triệu Tuấn gạt nước mắt, nhắc tới như đang gẫu chuyện: “Những điều cô nói không quan trọng sao? Cô chắc chắn là cuộc nói chuyện giữa chúng ta không bị người khác nghe thấy à?”
Vân Hân đáp: “Nếu có ngôn từ kích động thì chắc chắn là do chứng trầm cảm di truyền.”
“Hình như tôi đã hiểu ra vì sao Tiêu Duy lại coi trọng cô như vậy rồi.” Triệu Tuấn ngước nhìn trần nhà phòng thẩm vấn, khẽ nói: “Trong tương lai mà tôi thấy, cô và Tiêu Duy không hề quen biết. Nhưng thực tế thì dù tôi có dụ dỗ ra sao, Tiêu Duy vẫn không chịu rời bỏ cô.”
“Chỉ cần cô muốn là có thể dễ dàng loại bỏ những yếu tố không chắc chắn gây ra sự diệt vong cho loài người.”
“Nhưng tôi rất tò mò, rốt cuộc cô có bao nhiêu phần thật lòng với Tiêu Duy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT