Bảo Tiết Dương khôn lỏi bỉ ổi đúng là không sai chút nào.
Thực ra chỉ cần anh ta nhắc nhở trước thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nhưng anh ta cứ thích chơi trò mánh khóe, kết quả là hai người cùng nhau ngâm mình trong ao, còn uống mấy ngụm nước độc.
Nghĩ đến việc vốn dĩ những chuyện này có thể tránh được, là Mã Chí Siêu lại không thể kiềm chế được cơn giận, anh ta gầm lên dữ dội: “Cậu còn gì để nói nữa không?”
Thấy không thể giấu được nữa, Tiết Dương đành liều lĩnh: “Là anh tự trượt chân ngã xuống đấy chứ, có phải tôi đẩy anh xuống ao đâu. Tôi chỉ đang do dự xem có nên cứu anh không thôi. Vì bình thường chúng ta cũng chẳng hòa thuận gì với nhau.”
Chỉ bằng mấy câu đơn giản là anh ta đã phủi sạch trách nhiệm, thậm chí còn lớn tiếng hỏi: “Tôi là người cứu anh lên đấy! Nếu không có tôi thì bây giờ Phó tổng giám đốc có thể đứng đây bình an vô sự được không? Các ngời có tư cách gì để chất vấn tôi?
Mã Chí Siêu bị chặn họng không nói nên lời.
Trần Phương Phương thầm nghĩ: “Sao tớ lại thấy anh ta nói có lý nhỉ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT