Vân Hân liếc nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng nói: “Quản lý, phòng kinh doanh chỉ có năm người chúng ta thôi ạ? Sao toàn là nữ thế, lẽ nào công ty không tuyển con trai?”
“Đâu có!” Nhắc đến chuyện này là Kiều Vân lại muốn than thở: “Thì trước kia có dịch cúm đó, rất nhiều nhân viên bị ốm xin nghỉ bệnh. Còn có nữ đồng nghiệp không bị cảm thì cũng xin nghỉ về chăm sóc trẻ con với người già hết rồi.”
“Người xin nghỉ nhiều nên công ty bỗng chốc vắng hoe, cũng thiếu nhân lực khẩn cấp.”
“Đã vậy lại không thể cưỡng ép họ ở lại được. Nhỡ lây nhiễm chéo, những người ban đầu không bị lại thành ra bị lây cúm thì sao.”
“Nhưng chuyện này còn đỡ đấy, chứ khoảng thời gian trước chính phủ công bố tin sốc, thế là lại có nhân viên từ chức ngay trong đêm, tránh về quê ở nông thôn, nói là ở đó an toàn hơn.”
“Giờ biết đi đâu cãi lý đây? Chỉ có thể nói thời buổi rối loạn lắm chuyện sầu lo, chỉ biết chống đỡ qua được thôi.”
Vì không biết Vân Hân có xem tin tức không nên Kiều Vân không nhắc tới ‘tiến hóa’ hay ‘trò chơi’ gì cả, mà chỉ nói qua loa lấy lệ. Nếu sau này cô tò mò thì có thể lên mạng tra, bất ngờ biết được sự thật, thì đó là sự lựa chọn của chính Vân Hân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT