[Zhihu] Tuyển Tập Trò Chơi Kinh Dị

CHƯƠNG 1: PHÓ BẢN CỔ TÍCH KINH DỊ - ĐƯA CÔNG CHÚA VỀ NHÀ (1)


1 tuần


Mới giây trước tôi còn đang bổ dưa, ngay giây sau đã rơi vào thế giới game kinh dị rồi. Đã thế tôi vẫn chưa kịp thích nghi với hoàn cảnh thì đã bị ép phải chọn phó bản.

Là người mới, tôi dốt đặc cán mai.

Thế nên tôi rút đại, trúng một phó bản có tên là "Đưa công chúa về nhà".

Khi nhiệm vụ vừa được thông báo, những dòng bình luận kỳ quái vụt qua trước mắt tôi:

[Vờ lờ vờ lờ, tân binh này xui xẻo quá đi.]

[Quéo quèo queo, nghe nói tất cả những người chơi vào phó bản cấp A này đều chết hết rồi.]

["Nghĩa trang tân binh", đứa nào rút trúng đứa đó ở lại luôn.]

[Mặc niệm trước.]

[Tui thì khá hóng, lâu rồi mới thấy phó bản này xuất hiện.]

[Hí hí hí hí hí...]

Tôi nhìn những dòng bình luận thoáng qua với vẻ mặt vô cảm. Mấy câu này có thật là do con người viết không thế?

Vào lúc tôi còn đang suy nghĩ thì bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại. Giây tiếp theo, tôi đã đứng trước một tòa lâu đài trắng.

Bên tai vang lên tiếng của hệ thống: [Chào mừng đến với phó bản cổ tích - Đưa công chúa về nhà.

Nhiệm vụ: Hãy thực hiện nguyện vọng của các công chúa.

Chú ý: Nếu để công chúa giận thì sẽ chết người đấy!

Các công chúa xinh đẹp dịu hiền đang rất mong được gặp bạn.

Chúc bạn may mắn.]

Bước vào lâu đài, tôi phát hiện ngoài tôi ra thì còn có bốn người chơi khác nữa. Vậy nên có tổng cộng năm người.

Còn có một... Quản gia có gắn nhãn NPC?

Đó là một cậu bé khoảng bảy tám tuổi, tóc vàng mắt xanh, mặc vest đuôi tôm màu đen, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười chuẩn mực. Xinh xắn đến mức trông không giống con người.

- chuyển ngữ & đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT và Fanpage: TYT - Đọc và nghe truyện bạn yêu thích -  ( truyện đăng trên app TᎽT )

Khi thấy tất cả đã đông đủ, quản gia nhí mới lên tiếng:

- Chào mừng đến với lâu đài cổ tích, tôi là quản gia Rossi. Trời đã tối rồi, mời các vị nghỉ ngơi sớm một chút. Ngoài tầng cao nhất thì các vị có thể thoải mái lựa chọn các phòng còn lại trong lâu đài. Và vì các công chúa đã ngủ nên xin các vị hãy để tới sáng mai rồi hãy đến gặp họ. Xin đừng làm phiền các công chúa trong lúc họ đang nghỉ ngơi.

Rossi dặn dò xong thì quay người rời đi. Tôi nhìn cậu ta bước từng bước lên cầu thang xoắn ốc, sau đó khuất bóng ở tầng trên.

Trong đại sảnh, những người chơi khác đã tản ra đi tìm phòng, còn tôi thì chọn một phòng trên tầng ba, đóng cửa lại.

Lúc nằm xuống giường, trong đầu tôi ngẫm lại những lời của quản gia Rossi. Sau đó đúc kết ra được vài thông tin quan trọng từ lời của cậu ta.

Đó là công chúa ở tầng trên cùng và chỉ được gặp công chúa vào buổi sáng.

Xem ra, chỉ có thể chờ tới sáng mai mới có thể gặp công chúa thôi.

Đến mười hai giờ đêm, đồng hồ cúc cu vang lên đúng giờ.

Tôi nhắm mắt lại, chuẩn bị đi vào giấc ngủ. Thế nhưng trong lâu đài yên tĩnh này bỗng nhiên vang lên những tiếng "cộp cộp cộp".

Cái hồi vẫn còn là nô lệ của tư bản, ngày nào tôi cũng nghe thấy âm thanh này. Đó là tiếng giày cao gót bước đi thong thả, đều đều.

Nhưng rồi đột nhiên âm thanh đó biến mất, tất cả quay về sự yên tĩnh vốn có.

Giây tiếp theo, tiếng giày cao gót bỗng trở nên dồn dập và rõ ràng hơn, mang theo cảm giác cuồng loạn.

Cùng với đó là những tiếng hét chói tai vang vọng trong lâu đài trống trải này. Tiếng hét ấy đầy tuyệt vọng, khiến lòng người kinh hoảng và bất an.

[Mẹ ơi, "hốt cả hền".]

[Mới đêm đầu tiên đã tự tìm đường chết, chậc chậc chậc.]

[Tức ghê, tui thua cược rồi! Tui cứ tưởng em gái baby có đôi mắt cá chết kia sẽ chết trước chứ.]

[Bạn bên trên ơi, ai dạy bạn dùng "em gái baby" và "mắt cá chết" để miêu tả cùng một người thế.]

[Sao lại không được, không phải số 5 có gương mặt baby như thế kia à? Còn đôi mắt nữa, không phải mắt cá chết thì là gì?]

[Trông vừa xinh vừa đáng thương, chị thích lắm ó.]

[Ewww, có đứa "lét-biên" xuất hiện kìa.]

Màn hình bình luận vốn biến mất nay lại hiện lên. Rõ ràng tôi nhắm mắt rồi nhưng vẫn nhìn thấy được nó. Và cô nàng mặt baby mắt cá chết mà họ nhắc đến chắc là tôi quá. Từ nhỏ đến lớn, luôn có người hỏi tôi rằng: 

- Có phải cậu đang bực bội cái gì không?

Đó là do tôi vốn có gương mặt trông đưa đám thôi. Còn số 5 thì chắc là vì tôi là người thứ năm xuất hiện.

Có màn hình bình luận này, tiếng hét thảm thiết bên tai cũng bớt đáng sợ hơn. Tôi nằm yên không nhúc nhích, giả vờ như đang ngủ và cũng hoàn toàn không có ý định ra ngoài xem xét.

Dù sao, mấy đứa tò mò thường dễ chết sớm.

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play