Bối Noãn hoảng sợ, nhanh mở xem Thanh Nhiệm Vụ, phát hiện hiện tại phía dưới "Vu nữ cầu nguyện" có thêm một đồng hồ đếm ngược, còn có một hàng chữ nhỏ thuyết minh ——
Trăng non ban cho bạn một đôi lỗ tai sói. Trong vòng tám giờ, bạn có thể nghe được tiếng lòng của nhân vật mục tiêu.
1
Bối Noãn còn đang khiếp sợ, lại nghe được giọng Lục Hành Trì.
<Cô ấy thật mềm>
Bối Noãn: "......"
<Cũng thật thơm>
Bối Noãn: "......"
<Nhân cơ hội này chạm vào tóc cô ấy một chút, chắc là được?>
Bối Noãn nhận thấy được một bàn tay xoa xoa ót mình, nhẹ nhàng vuốt tóc.
Cho nên dị năng này là thật? Thật có thể nghe được trong lòng anh suy nghĩ cái gì!
Bối Noãn nâng lên cặp lỗ tai sói, cẩn thận nghe tiếng lòng của Lục Hành Trì.
Tiếng lòng anh có đôi khi vừa hàm hồ vừa mau, có khi không thành câu, chỉ chợt lóe qua, hoàn toàn bắt không được rõ câu, nhưng đôi khi lại có thể nghe được thật rõ ràng.
Bối Noãn nghĩ thầm: Nếu tiến đến càng gần càng nghe được rõ, hiện tại tư thế ôm này thật ra vô cùng thích hợp để nghe lén.
Bối Noãn không nhúc nhích, ghé vào trước ngực Lục Hành Trì, tiếp tục nghe anh suy nghĩ gì.
Đại Boss đang suy nghĩ:
<Hôn lên đầu cô ấy một chút, chắc là không sao? Cô ấy chưa chắc có thể cảm giác được. >
Bối Noãn căng mỗi cọng dây thần kinh trên đỉnh đầu, an tĩnh chờ đợi.
Sau một lúc lâu, tiếng lòng anh lại toát ra.
<Thật sự không sao, cô ấy hoàn toàn không cảm giác được. Tiểu trì độn. Ngây ngốc.>
Bối Noãn:?
Anh mới trì độn! Anh mới ngây ngốc!
Lục Hành Trì hơi giật mình, điều chỉnh tư thế, nhưng tay vẫn để ở vị trí rất quân tử.
Nếu lúc này có ai nhìn thấy hai người đều sẽ không hoài nghi, đây tuyệt đối là một người anh ôm em gái thật thương yêu.
Chính là Bối Noãn lại có thể nghe được trong lòng anh đang suy nghĩ:
<Tay cô ấy đang sờ cái gì, ngứa, thật chịu không nổi.>
Bối Noãn vội vàng rút tay đang để trước ngực anh ra, ôm lấy eo.
<Cô ấy ôm eo, càng chịu không nổi.>
1
Bối Noãn: "......"
Tiếng lòng anh xẹt nhanh như tia chớp, Bối Noãn bắt được một câu rõ ràng, nói:
<Làm sao bây giờ? Muốn hôn.>
<Thật sự muốn hôn.>
Ngay sau đó lại là một câu:
<Không, không thể.>
Sau một lúc lâu.
<Vẫn là muốn hôn. Cửa đã khóa, không ai có thể tiến vào, ở đây lại có cái giường to, thật muốn ngay hiện tại đè cô ấy lên giường, sau đó...>
Bối Noãn hoảng sợ: Lục Hành Trì anh miên man suy nghĩ cái gì? Cái tên dê x.ồm này.
Bối Noãn vừa định tránh ra, bỗng nhiên lại nghe được tiếng lòng anh, giống như đúc ý Bối Noãn vừa mới tưởng.
<Lục Hành Trì, mày suy nghĩ cái gì? Mày thật là một tên dê x.ồm.>
Bối Noãn nghĩ thầm, chính anh còn biết sao?
<Vừa rồi còn thề son sắt, nói sẽ không bức cô ấy, lúc cô ấy không thoải mái có thể lại ôm một chút, không được vài phút đã muốn đè cô ấy lên giường, quá kỳ cục!>
Đại Boss còn rất tự hạn chế, Bối Noãn nghĩ thầm, sau đó lại nghe được anh tiếp tục tưởng ——
<Nói nữa, lúc này cũng không phải thời điểm thích hợp, hai ngày này cô ấy không phải đang bị...>
Bối Noãn hoả tốc tránh ra khỏi lòng ngực anh.
"Không cần lại ôm? Đủ rồi?" Lục Hành Trì buông Bối Noãn ra, biểu tình đạm nhiên không gợn sóng.
"Không cần." Bối Noãn lui ra phía sau một bước.
"A, tùy em, lần sau muốn tìm người ôm một chút, cứ tìm anh."
Lục Hành Trì cũng đứng lên, hơi mỉm cười, thậm chí còn vươn tay, xoa nhẹ đầu cô một chút.
Từ bình tĩnh ngữ khí, đến ánh mắt ôn nhu, đến tư thái rụt rè, thấy thế nào đều giống một người bạn tốt đưa tay ra khi ta cảm thấy cô độc, một người anh quan tâm yêu quý em gái mình.
Tuyệt đối sẽ không ai nghĩ đến trong đầu anh vừa nghĩ tới chuyện gì.
Trong lòng Bối Noãn đầy bội phục.
Trên mặt anh thật nhìn không ra một điểm xấu nào, thật sự quá hay, quá làm bộ.
Tuyệt đối là một con sói ẩn núp thật giỏi.
Bối Noãn xoay người ra cửa còn có thể mơ hồ nghe được tiếng lòng Lục Hành Trì, tuy rằng khoảng cách khá xa, thanh âm hơi nhỏ:
<Vừa mới biểu hiện của mình còn tính không tồi chứ? Lần sau cô ấy muốn tìm người ôm sẽ tìm đến mình sao? Hẳn là như vậy. Phải ổn định, phóng dây dài mới có thể câu đến cá lớn...>
1
Bối - cá lớn – Noãn chạy nhanh chuồn ra khỏi cửa.
Giúp anh đóng chặt cửa lại, cái gì cũng không nghe được nữa, Bối Noãn mới thở ra một hơi thật dài.
Có thể nghe được ý tưởng người khác, thật sự thật đáng sợ.
Vẫn nên cách anh ấy xa ra, không cần nghe lén nữa thì tốt hơn.
Chờ Bối Noãn đi rồi, Lục Hành Trì mới dựa vào đầu giường, cầm lấy một quyển sách, lại xem không vào.
Trong đầu tất cả đều là Bối Noãn.
Lục Hành Trì nghĩ lại những chuyện phát sinh mấy ngày này đều ngẫm lại một lần.
Trọng sinh Tạ Nguyên Thanh và lão Hồ về tương lai của Bối Noãn, nói ra đều không phải lời hay.
Ý tưởng Lục Hành Trì hiện tại đã thay đổi, anh không yên tâm để cô ở lại một nơi anh không nhìn thấy, mà vì nhiệm vụ, anh mang theo cô đi theo hướng định mệnh.
Nhưng mà có rất nhiều chuyện không giống trước.
Trong đó, chuyện khác trước lớn nhất chính là bản thân Bối Noãn.
Sự lựa chọn của con người quyết định số phận của họ, chuyện phát sinh đời trước chưa chắc sẽ xảy ra lần nữa.
Lời ông chủ sòng bạc Khâu Tễ lại đột nhiên xuất hiện trong đầu Lục Hành Trì: tôi tin tưởng xác suất, cũng tin tưởng kỳ tích, các người xem, tôi tin tưởng kỳ tích, cô ấy đứng trước mặt tôi đây.
Lục Hành Trì cũng không biết, một đống lớn bí mật về Bối Noãn mà anh hao hết tâm tư giấu kín suýt chút nữa đã bị lộ trước mặt Bối Noãn.
Bối Noãn đi xuống lầu, thấy Giang Phỉ bọn họ đã thực cần mẫn mà đem phòng bếp hoàn toàn thanh khiết sửa sang lại, đang ở chuẩn bị cơm trưa.
Nơi này có điện, nồi cơm điện có thể lấy ra dùng, Bối Noãn chỉ dùng mũi là có thể phát hiện, cơm thơm ngào ngạt đã làm xong.
Bối Noãn chào hỏi mọi người, đi qua xem, cẩn thận nghe ngóng.
Trừ bỏ âm thanh bình thường, không nghe được cái gì khác.
Xem ra nhiệm vụ này dùng đồ vật trên người Lục Hành Trì thì cũng chỉ có thể nghe được tiếng lòng của Lục Hành Trì.
Giang Phỉ vừa hỏi Bối Noãn lấy một hộp thịt bò mỡ, hiện tại đã rã đông, Đỗ Nhược cắt hành lá, Đường Đường cũng rửa bông cải xanh, xem kiểu này bọn họ định làm món thịt bò Gyūdon.
Giang Phỉ chần qua nước các lát thịt bò, bắc chảo dầu lên, cho hành thái nhỏ và thịt bò đã chần qua vào chảo xào nhanh.
Mùi thịt xào lập tức tràn ngập toàn bộ căn phòng.
Bối Noãn không muốn nghe lén tiếng lòng Lục Hành Trì, nhưng không bao lâu, anh từ trong phòng ra tới.
Lục Hành Trì đến gần Bối Noãn, Bối Noãn liền ở giữa tiếng chảo dầu xèo xèo nghe được tiếng lòng anh.
<Mèo nhỏ lại thèm ăn.>
Bối Noãn vội vàng sờ sờ mặt: Có rõ ràng như vậy sao?
<Như vậy không được.>
Bối Noãn:? Cái gì không được?
<Mình phải làm cái gì. Tốt nhất là có thể thể hiện kỹ xảo nấu nướng phức tạp, đáng tiếc bây giờ mình còn chưa nắm chắc được nhiều món...>
Bối Noãn hoảng sợ, bắt lấy cánh tay Lục Hành Trì.
"Hả?" Lục Hành Trì cúi đầu.
Trong tay Bối Noãn nháy mắt xuất hiện một trái dưa hấu thật lớn.
Bởi vì lấy ra quá nhanh, dưa hấu lại quá nặng, lúc nó xuất hiện, thiếu chút nữa bị Bối Noãn làm rớt xuống đất.
Lục Hành Trì tay mắt lanh lẹ, giúp cô bắt lấy trái dưa, "Làm sao vậy?"
"Bỗng nhiên muốn ăn dưa hấu, anh kỹ thuật xắt rau rất tốt, có thể giúp xắt trái dưa này không?"
<Cô ấy nói kỹ thuật xắt rau của mình tốt.>
Lục Hành Trì tiếp nhận trái dưa, mỉm cười, "Được. Không thành vấn đề."
<Cắt như thế nào mới thể hiện được đao pháp của mình?>
Bối Noãn nói nhanh, "Cắt thành khối nhỏ là được."
Giang Phỉ vừa múc cơm vào chén, buồn bực, "Không phải tới giờ ăn cơm sao? Sao lại ăn dưa hấu?"
Bối Noãn đáp: "Ai quy định ăn cơm trước thì không thể ăn dưa hấu? Bỗng nhiên muốn ăn, không được sao?"
Thanh âm Lục Hành Trì đột nhiên toát ra.
<Cô ấy dỗi cậu ta! Cô ấy dỗi cậu ta! Vui vẻ.>
2
Bối Noãn: "......"
Đại Boss anh ấu trĩ như vậy sao?
Bối Noãn ngẩng đầu liếc Lục Hành Trì, anh biểu tình thật đạm mạc, giống như đang chuyên tâm để dưa hấu ở bồn nước chuẩn bị rửa cho sạch.
1
Hoàn toàn nhìn không ra được anh đang suy nghĩ gì.
Giả vờ cũng thật giống.
Lục Hành Trì rửa sạch dưa hấu, cắt thành những miếng nhỏ cho dễ ăn.
Kỹ thuật xắt rau quả nhiên thật tốt, dưa hấu đỏ đỏ từng miếng bằng nhau, giống như vừa ra khỏi dây chuyền sản xuất, để trên dĩa, chỉnh chỉnh tề tề.
<Không biết cô ấy có vừa lòng không.>
Bối Noãn duỗi tay cầm một miếng nhét vào trong miệng, lại cầm thêm một miếng mới, miệng hàm hồ nói: "Lục Hành Trì anh thật lợi hại, quả thật giống như từ máy cắt ra."
Lục Hành Trì mỉm cười với Bối Noãn.
Bối Noãn mãn tâm mãn ý cho rằng sẽ nghe được tiếng lòng của anh chẳng hạn như "được khen ngợi", "vui vẻ" linh tinh, kết quả lại nghe:
Bối Noãn nhanh tay chùi miệng rồi giữ chặt cánh tay Lục Hành Trì, "Cơm xong rồi, chúng ta ăn cơm đi."
<Cô ấy dùng tay vừa mới chùi nước dưa hấu bắt lấy tay mình...>
Bối Noãn buông tay thật nhanh, lại nghe anh tiếp tục:
Giang Phỉ chờ mọi người ngồi xuống bàn, đem từng chén cơm có thịt bò đến.
Bối Noãn cũng ngồi xuống, Giang Phỉ để trước mặt cô một chén lớn cơm cùng thịt bò hành tây.
<Cậu ta cho cô ấy chén thịt bò nhiều nhất, à, đừng tưởng là tôi nhìn không ra.>
Bối Noãn cúi đầu nhìn miếng thịt bò lát mỏng trong chén, lại nhìn nhìn chén người khác: Có sao?
<Cậu ta cười với cô ấy.>
<Cố ý đưa ra sườn mặt bên trái mười lăm độ, đầu nghiêng một chút, cười cười, mỗi lần đều là góc độ này, có thể lộ ra đuôi mắt và mũi, còn có vẻ liếc mắt đưa tình, hừ.>
6
Bối Noãn:???
Có sao?
Bối Noãn hiện tại phát hiện, Lục đại Boss ngày thường thoạt nhìn thực lãnh đạm, không nói nhiều, nguyên lai trong lòng lại một tên lảm nhảm.
Bối Noãn vùi đầu ăn cơm, thịt bò trơn mềm, nước sốt hương vị đầy đủ, cơm cũng được chan đầy sốt, tay nghề Giang Phỉ thật không thể bắt bẻ.
Đỗ Nhược và Đường Đường trên bàn cơm nói chuyện phiếm, hai người thay nhau nói chuyện cười, mọi người đều cười ngả nghiêng, thanh âm quá lớn, che mất tiếng lòng Lục Hành Trì.
Ăn cơm xong, do ban nãy không nấu cơm, hiện giờ Bối Noãn và Lục Hành Trì cùng nhau rửa chén.
Đứng ở bên bồn rửa chén, Bối Noãn vừa mới cuốn tay áo lên, bỗng nhiên nghe được giọng Lục Hành Trì.
<Không biết tay cô ấy còn đau không.>
<Nơi này toàn là đàn ông, có đau cô ấy cũng sẽ không nói.>
Lục Hành Trì nắm lấy bả vai Bối Noãn, đẩy cô ra khỏi chỗ bồn nước, "Em đi ngồi đi, để anh rửa."
Bối Noãn biết rõ cố hỏi, "Vì sao?"
Lục Hành Trì nhàn nhạt đáp: "Anh yêu cầu rất cao, em rửa một lần, anh còn phải rửa lại thêm lần nữa, quá phiền toái."
Bối Noãn lại nghe trong lòng anh nói: <ngốc nghếch chạy tới, vén tay áo rửa chén, trong khi nước lạnh như vậy, chốc nữa lại bị đau bụng.>
Anh rõ ràng đang săn sóc, lại không chịu nói ra, Bối Noãn thấy có chút cảm động.
Lục Hành Trì đẩy cô về hướng sô pha, "Em luyện thêm hai năm nữa, đến lúc đạt tiêu chuẩn thì để em rửa."
Tiếng lòng anh lại là:
<Không cần luyện, sau này để anh rửa cả cũng không sao.>
3
Đám người Đỗ Nhược lại bắt đầu một vòng chơi giết người sói mới, Bối Noãn chơi cùng họ một lát, Lục Hành Trì đã rửa chén xong, đến gần.
Anh không đi tìm chỗ ngồi khác mà trực tiếp ngồi lên tay vịn sô pha bên người Bối Noãn, tay chống vào chỗ tựa lưng phía sau cô.
Bối Noãn quay đầu lại, cảnh giác nhìn, "Anh ngồi ở đây có phải muốn nhìn lén bài của em?"
Lục Hành Trì nhếch miệng lên, ngữ khí khinh thường, "Bài của em đều viết lên trên mặt, anh cần nhìn lén hay sao?"
Từ trước tới nay anh chỉ cần nhìn biểu tình, nghe nói vài chữ là cơ bản đã biết đối phương có được bài gì, đoán một cái là chuẩn ngay.
Ngay cả Bối Noãn hiện tại có kinh nghiệm đối phó với anh, cố gắng đạt tới mặt không lộ ra biểu tình gì, vẫn có thể bị anh nhìn ra tám chín phần.
Nhưng mà lần này không giống nhau.
Bối Noãn so với anh còn mạnh hơn, giết chóc tứ phương.
Lục Hành Trì ngồi gần như vậy, cơ hồ là nửa ôm lấy Bối Noãn, Bối Noãn hơi nghiêng người một chút là có thể dựa vào người anh.
Cho nên ngay cả mấy người Đỗ Nhược có ồn ào đến thế nào đi chăng nữa vẫn có thể nghe được tiếng lòng anh thật rõ ràng.
Anh xem người thực chuẩn, tiếng lòng anh lại sẽ hoàn toàn bại lộ anh có được là bài sói hay bài người, kết quả là, Bối Noãn không cần tốn sức gì đã nhẹ nhàng nắm giữ được thân phận mỗi người.
Thắng được dễ như trở bàn tay.
Ngay cả Đỗ Nhược cũng chấn kinh, "Bối Noãn, sao cô đột nhiên lại lợi hại như vậy? Tiểu Lục Hành Trì?"
Bối Noãn bất mãn, "Cái gì tiểu Lục Hành Trì? Nói giống như con của anh ấy."
Giọng Lục Hành Trì đột nhiên toát ra:
<Không phải con Lục Hành Trì, là vợ Lục Hành Trì.>
1
Bối Noãn:?
Đỗ Nhược vẫn không cam lòng, cứ cảm thấy Bối Noãn đột nhiên tiến bộ vượt bực như vậy nhất định là do tìm được bí quyết đặc thù gì đó.
"Thật mà, Bối Noãn, chỉ tôi đi, làm sao cô thấy ra được thân phận của người khác?"
"Đương nhiên là nghe giọng nói, quan sát từng cử chỉ nhỏ..." Bối Noãn hơi chột dạ, trực tiếp bỏ ngang, "... Tôi nói hưu nói vượn, chỉ là đoán mò, vận khí hôm nay đặc biệt tốt mà thôi."
Đỗ Nhược không thể tin tưởng, "Đoán mò cũng được? Lợi hại đến như vậy?"
Tay Lục Hành Trì bỗng nhiên để lên vai Bối Noãn.
<Đương nhiên rồi. Vợ tôi mà.>
Bối Noãn:?
1
Có đơn phương như vậy mà nhận vợ hay sao?
Nhưng mà anh chỉ là suy nghĩ thôi, lại không nói ra, muốn phản bác cũng không thể.
Đỗ Nhược hoài nghi nhìn nhìn Bối Noãn, lại nhìn nhìn Lục Hành Trì phía sau, "Tôi đã hiểu, hai ngươi ngồi gần đến như vậy, không phải là cùng nhau gian lận chứ?"
Lục Hành Trì nhàn nhã tự tại đáp: "Đương nhiên không có. Ai gian lận thì nguyền rủa mỗi ngày bị ăn cây sắn."
Vẫn luôn lén gian lận Bối Noãn: "......"
Đại Boss anh có nỡ tàn nhẫn như vậy sao?
Không thể nguyền rủa mỗi ngày ăn chút gì khác sao? Chocolate kem gì đó, tôm hùm đất, thịt dê nướng cũng được mà.
Mọi người chơi người sói suốt buổi trưa, sau đó lại chơi trò khác, Bối Noãn dựa vào nghe lén Lục Hành Trì mà thắng được một đống lớn.
Cứ chơi mãi tới lúc cơm chiều.
Bối Noãn đem đống cây sắn thắng được để lên trên bàn trà, không quên dặn dò: "Chồng này là tôi thắng, không ai được nhúc nhích đó!"
Đỗ Nhược vô ngữ, "Có đưa cho tôi tôi cũng không cần."
Cơm chiều Giang Phỉ nấu cơm đậu đỏ, lại hầm một nồi to canh táo đỏ long nhãn gà đen.
Tất cả mọi người ăn theo Bối Noãn mà cùng nhau được bổ máu.
Ăn xong đã trễ, lại không TV, tất cả mọi người đều trở về phòng nghỉ ngơi.
Bức màn che được ánh sáng, còn có cửa sổ phòng trộm, Lục Hành Trì đi ra ngoài nhìn một lần, hiệu quả thật không tồi, từ bên ngoài hoàn toàn nhìn không ra được ánh đèn trong phòng.
Nhưng cẩn thận vẫn hơn, trong phòng chỉ để một ngọn đèn nhỏ.
Lục Hành Trì đưa Bối Noãn về phòng, "Không cần sợ, anh ở kế bên, có việc gì cứ gõ tường."
Tiếng lòng anh bổ sung: <lúc nào gõ tường cũng được, kêu anh tới ngủ chung với em, hoàn toàn không thành vấn đề.>
Bối Noãn im lặng, vô ngữ mà nhìn Lục Hành Trì.
Lục Hành Trì, anh có biết anh đã bại lộ toàn bộ bản tính của mình hay không?
Lục Hành Trì dạo một vòng quanh phòng Bối Noãn, kiểm tra lại cửa sổ, lại kéo kéo màn, thoạt nhìn thật thanh lãnh lạnh nhạt, như không hứng thú với bất cứ cái gì.
Bối Noãn lỗ tai nghe được lại là:
<Giường này thật không tệ, hai người ngủ dư dả.>
<Kích cỡ cũng đủ, có thể tùy ý lăn qua lăn lại.>
<Nếu mình chủ động yêu cầu lưu lại, cô ấy có cự tuyệt không?>
Bối Noãn đột nhiên mở miệng, "Lục Hành Trì, anh còn chưa đi sao?"
<Xem xem, cô ấy thật máu lạnh vô tình. Lần trước ôm cô ấy ngủ cả đêm, thật khó mà được.>
Bối Noãn nhịn không được cong cong khóe miệng.
<Cô ấy cười. Cười thật đáng yêu, rất muốn hiện tại liền...>
"Mau mau mau." Bối Noãn không để anh tưởng tượng xong những thứ đó, đẩy anh ra khỏi phòng.
"Ngủ ngon." Lục Hành Trì đứng ở cửa, tay cắm túi quần, ngữ điệu thanh lãnh bình tĩnh.
"Ngủ ngon." Bối Noãn đóng cửa.
Một giây trước khi đóng cửa, Bối Noãn lại nghe thấy được.
<Rất thích cô ấy......>
Đây là một câu thổ lộ trắng trợn, Bối Noãn nghe được, mặt hơi đỏ lên.
Bất quá cái gì?
Bối Noãn hoả tốc một lần nữa mở cửa ra.
"Có việc?" Lục Hành Trì đang chuẩn bị đi, nghe thấy tiếng mở cửa, dừng chân, quay đầu lại nhìn Bối Noãn.
Bối Noãn dựng lỗ tai lên nghe, lại một mảnh yên tĩnh, không có cái gì cả.
Phía dưới "Nữ vu cầu nguyện", tám giờ đếm ngược quả nhiên đã ngừng, trở về thành một loạt số không.
Cho nên vừa rồi rốt cuộc là "Bất quá" cái gì?
"Không có việc gì." Bối Noãn héo rũ mà một lần nữa đóng cửa chặt lại.
Cô trở về, ngã lên trên giường, cắn góc chăn, lăn qua lộn lại, vò đầu bứt tai.
Nghe được nửa câu, còn không bằng dứt khoát nghe không được chút gì.
Lục Hành Trì chờ Bối Noãn đóng cửa chặt lại, xoay người đi về phòng mình, nghĩ thầm: bất quá, nhất định phải xem cô ấy thật cẩn thận, không thể để cô ấy dẫm vào vết xe đổ của Bối Noãn đời trước.
1
Ngày hôm sau, vì không cần lên đường, Bối Noãn ngủ cho đến khi tự động tỉnh giấc mới chậm rì rì bò dậy.
Chờ rửa mặt sạch sẽ đi xuống lầu, thậy được tất cả đều đã rời giường, hơn nữa cũng ăn xong cơm sáng, thế mà không ai kêu cô dậy.
"Không có việc gì làm, không cần rời giường sớm như vậy, chúng tôi muốn cô ngủ nhiều thêm một lát."
Giang Phỉ giải thích, đưa cho Bối Noãn một chén cháo táo đỏ bỏ thêm đường đỏ.
Lực chú ý của Bối Noãn lại bị những thứ khác hấp dẫn.
Cô nhìn lên bàn trà, buồn bực: "Những đồng token của tôi đâu?"
Trên bàn trà ngày hôm qua để một đống lớn cây sắn làm đồng tiền, hiện tại không có gì cả.
"Đỗ Nhược, không phải là anh thèm ăn, ăn hết tiền của tôi chứ?"
Đỗ Nhược lập tức bị ủy khuất, "Tôi không ăn cháo táo đỏ ngon siêu cấp vô địch mà đi ăn tiền của cô, tôi có điên không?"
Thật kỳ quái.
Đám token ngày hôm qua còn đặt đầy trên bàn trà, hôm nay lại không cánh mà bay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT