Họ rời khỏi Diêm Hà, xe việt dã một lần nữa lại bon bon lên đường, theo đường cũ trở về bờ sông, tiếp tục đi dọc theo bờ về phía trước.
Bối Noãn lên xe ngồi xong, một lần nữa mở ra Thanh Nhiệm Vụ.
Thanh Nhiệm Vụ có thêm một cái "Nhiệm vụ nhỏ thú vị", trên giao diện biểu hiện một vòng quay rút thăm trúng thưởng quen thuộc.
Lần này vòng quay không tự khởi động, khiến Bối Noãn cảm thấy rất hảo cảm với nhiệm vụ lần này.
Cô dùng ý niệm xoay bánh xe một chút, vòng quay lăn vèo vèo, một lát sau, nó dần dần chậm lại, ngừng ở tên một nhiệm vụ nhỏ.
Nhiệm vụ gọi là vu nữ cầu nguyện.
Nhiệm vụ thuyết minh: Thu thập đầu tóc một người, lông mi và móng tay, đem chúng đặt lên một tờ giấy, đốt lửa, niệm chú ngữ "Thỉnh ban cho tôi một đôi lỗ tai giống như tai sói", như vậy sẽ được một loại năng lực đặc thù tạm thời.
Dị năng lỗ tai giống tai sói?
Cho nên lỗ tai sẽ trở nên đặc biệt nhanh nhạy, có thể nghe được heo kêu ụt ịt cách cả một km hay sao?
Mặc kệ là cái gì, đều giống như thật thú vị, làm xong đi rồi lại nói.
Đồ vật phải lấy là từ một người, cho nên đầu tiên phải xác định đối tượng cho nhiệm vụ.
Có Lục đại Boss ở đây, đương nhiên muốn tuyển anh ấy.
Bối Noãn chính mình cũng không nghĩ kỹ vì sao lại "đương nhiên" muốn tuyển Lục Hành Trì, đã bị chọc chọc vào người.
Đỗ Nhược ở trên ghế sau thò người lên, chọc chọc Bối Noãn, "Sao cô không nói tiếng nào mà ngẩn người ra thế? Choáng váng sao?"
Bối Noãn quay đầu lại nhìn thoáng qua Đỗ Nhược, mái tóc mềm mại bồng bềnh, đôi mắt sáng trong, giống như một động vật nhỏ phúc hậu vô hại.
"Nghĩ vu vơ, cảm thụ vũ trụ cuồn cuộn nhân loại nhỏ bé, không được sao?"
Bối Noãn tùy tiện ứng phó, nhớ tới nhiệm vụ lần trước, trong lòng không khỏi rùng mình.
Bối Noãn nghĩ thầm, ngã một lần khôn hơn một chút, nhất định phải nhớ rõ, sau này có đánh chết cũng không thể tìm anh ta làm nhiệm vụ, thật là đáng sợ.
Vẫn là đại Boss tốt nhất.
Lục đại Boss đang lái xe, mái tóc phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh, lông mi dài cong, còn có đôi tay cầm tay lái kia, móng tay cắt gọn chỉnh tề sạch sẽ.
Thật sự là thập phần lý tưởng.
Đáng tiếc hiện tại anh ấy đang lái xe, muốn động tay động chân lên người quá khó khăn, chỉ có thể chờ tới khi dừng xe lại hãy nói.
Bối Noãn đang miên man suy nghĩ, trong bụng bỗng nhiên quặn đau một trận, vội vàng kêu Lục Hành Trì tìm chỗ dừng xe.
Cô xuống xe cả nửa ngày mới về, sau khi trở về, Lục Hành Trì phát hiện ra Bối Noãn có điểm không thích hợp.
Cô kéo chặt áo khoác, như muốn nằm ra trên ghế, cả người co lại như trái banh, như con thỏ nằm trên nền tuyết ngày đông.
"Làm sao vậy? Em lạnh sao?"
Bối Noãn cau mày, nửa ngày mới đáp: "Có một chút."
Cuối xuân đầu hạ, nơi này đã hoàn toàn như mùa hạ, Lục Hành Trì mặc áo sơ mi còn thấy hơi nóng.
Lục Hành Trì quay đầu sang nhìn, thấy cô vẫn luôn đè tay lên bụng, "Đau bụng sao? Ăn không tiêu? Hay là em lại ăn vụng cánh gà ngâm ớt?"
Bối Noãn ăn đồ ăn ngâm ớt liền bị khó chịu, rồi nhịn không được lại ăn tiếp, mấy ngày này Lục Hành Trì đã nhớ rõ quy luật không ngừng tìm đường chết này của Bối Noãn.
Không gian ở trên người cô, cô trộm ăn vặt, muốn ngăn cũng không được.
Bối Noãn lắc đầu, "Không có, không phải, anh không cần để ý tới em."
Giang Phỉ phản ứng so với Lục Hành Trì càng mau, lập tức nói: "Lục Hành Trì, dừng xe trong chốc lát xe đi, tôi giúp cô ấy nấu nước gừng ngọt."
Bác sĩ Đỗ cũng nghe đã hiểu, nghĩ nghĩ, "Hay là uống viên thuốc giảm đau đi? Chúng ta có mà."
Đường Đường ngắt lời: "Thuốc giảm đau thường uống vào khó chịu, có thể có tác dụng phụ hay không?"
Lục Hành Trì lúc này mới hiểu được bọn họ đang nói cái gì, tìm chỗ ngừng xe.
Bối Noãn xấu hổ đến muốn mệnh, hiện tại cả một xe tất cả đều đã biết.
"Sớm biết vậy thì đã ở trên đảo thêm hai ngày." Lục Hành Trì có điểm hối hận, "Bối Noãn, sao em không nói sớm? Chúng ta lại không vội lên đường."
Bối Noãn nghĩ thầm, làm sao em biết thân thể này sẽ bị đau bụng kinh nha? Đây là lần đầu tiên kể từ khi cô xuyên qua.
Lục Hành Trì khắp nơi nhìn nhìn, "Chúng ta tìm một nơi thích hợp, nghỉ ngơi hai ngày lại đi."
Bác sĩ Đỗ hỏi thật khách quan: "Hai ngày đủ không? Hay là cần ba ngày?"
Bối Noãn kéo dây kéo lên cao, che mặt lại, trong lòng vô cùng tuyệt vọng.
Lục Hành Trì thật đúng là tìm được chỗ.
Từ đường lớn quẹo qua một lối rẽ, không bao lâu đã tìm được phòng.
Một khoảng cây xanh thật lớn, thấp thoáng vài căn biệt thự.
Trong đó có một khoảng rất lớn, trước sau đều có cây xanh, kiến trúc không mới mà lại mang theo phong cách thuộc địa cũ cổ kính, càng khó có được chính là bốn phía biệt thự có một hàng rào sắt cao, thoạt nhìn có thể phòng thây ma.
Lục Hành Trì chạy xe đến cổng lớn.
Cửa sắt nửa mở ra, Lục Hành Trì giơ tay lên, hai cánh cửa tự động mở ra hai bên.
Bối Noãn có điểm chột dạ, "Chúng ta đây có tính là tư sấm dân trạch hay không?"
Lục Hành Trì cong cong khóe miệng, lái xe vào, "Chơi vậy được không? Kí.ch thích không?"
Xác thật rất k.ích thích.
Biệt thự rất lớn, trang hoàng xa hoa, lầu trên lầu dưới không ít phòng.
Cửa không đóng, nhưng bên trong không có ai.
Đồ vật quý giá đều còn đó, từ thang lầu đến lầu một rõ ràng có dấu vết đánh nhau kịch liệt, gia cụ bể nát, quăng tứ tán.
Nhìn dáng vẻ, chủ nhân nơi này không may mắn thoát được, nhưng mà không biết sau khi biến thành thây ma thì chạy đi đâu.
Khó có được là, có lẽ bởi vì nơi này hẻo lánh, biệt thự có nguyên một hệ thống cung cấp điện dùng năng lượng mặt trời độc lập, còn có hệ thống nước giếng tự bơm.
Có nước có điện, cái gì cũng không thiếu.
Đường Đường thật vui vẻ, "Kỳ thật chúng ta có thể không đi khu an toàn, ở lại đây cũng được, nơi này thoải mái dễ chịu, cái gì cũng có."
Giang Phỉ cười, "Muốn lưu lại nơi này để làm dê béo cho người khác hay sao?"
Anh nói đúng, vấn đề duy nhất ở đây là căn nhà này quá dễ dàng gây chú ý cho người đi ngang qua.
Lục Hành Trì tính toán ở lại hai ngày.
Bối Noãn thân thể không thoải mái, nơi này thoải mái an toàn, vô cùng thích hợp.
Uống lên nước gừng ngọt Giang Phỉ nấu, uống thêm thuốc giảm đau Đỗ Nhược kiến nghị, Bối Noãn khá hơn nhiều.
Nằm trong chăn trên giường được một lát, Bối Noãn nhịn không được chạy xuống lầu.
Lục Hành Trì đã dùng kim loại tìm được gia cố căn nhà thêm một lần, nhìn toàn bộ vô cùng rắn chắc lại an toàn.
Mấy người kia đang chơi bài người sói, Bối Noãn không chịu ngồi yên, cũng chạy tới chen vào một chân.
Quy củ chơi khác với lần trước.
Mỗi người lấy một lá bài, có một lá bài sói, một lá bài vu nữ, ba lá bài bình dân, vu nữ chỉ có độc dược.
Vì không có người làm thượng đế, phương pháp giết người là vặn đồng hồ báo thức, khi đó cái biểu tượng tử vong đi tới trước mặt người muốn giết, người đó sẽ chết.
Lúc đó tìm ra người tốt và người sói, người sói thì sẽ bị thua, nếu chết hai người bình dân, người tốt sẽ thua.
Lục Hành Trì chơi loại trò chơi này giống như thần, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra thân phận mỗi người, ánh mắt giống như xuyên qua lá bài mà thấy hết.
Mọi người đều vô cùng hoài nghi, Lục Hành Trì nhìn thấu lại không nói ra, ngồi đó mà xem mọi người chê cười.
Đỗ Nhược phát hiện, Bối Noãn cũng thật đáng sợ.
Lúc trước ở ngoại thành Ninh Thành, ba người cũng chơi giết người sói, khi đó Bối Noãn thua bị dán đầy cả mặt.
Đó là bởi vì lúc ấy chỉ có một người một sói một thần, Đỗ Nhược quen thuộc Lục Hành Trì, dựa vào phán đoán thân phận Lục Hành Trì là có thể xác định thân phận Bối Noãn.
Hiện tại người nhiều, chỗ khủ.ng bố của Bối Noãn mới thể hiện ra.
Bộ dạng khi cô có bài người hay bài sói đều giống nhau như đúc.
Với ánh mắt của Đỗ Nhược thì hoàn toàn không nhìn ra được một chút xíu nào trong tay Bối Noãn là bài người tốt hay bài sói.
Sau đó là Giang Phỉ.
Giang Phỉ cũng thật thần kỳ, có bài sói thì mặt lạnh còn chưa nói, lúc lấy bài người tốt cũng chỉ toát ra gương mặt người sói.
Rõ ràng là người tốt, lại bị Giang Phỉ làm ra vẻ như người xấu.
Làm người khác không biết mình là ai cũng coi như là một loại phong cách riêng, có thể đi lừa gạt người khác cũng là một đấu pháp mới mẻ.
Cho nên đáng thương nhất chính là Đỗ Nhược và Đường Đường.
Hai đứa trẻ này cái gì cũng lộ ra hết trên mặt, đối mặt với ba tên xảo trá âm hiểm kia, thua vô cùng thảm thiết.
Lần này thua không dán giấy lên mặt, Bối Noãn kiến nghị đổi thành đồng token.
Cô cắt ra một đống giấy tròn tròn, viết số lên, nhìn nhìn cả nửa ngày.
Đỗ Nhược thăm dò, lại gần hỏi: "Làm sao vậy?"
"Giấy quá mỏng, cầm vào không thấy gì, lúc thắng không có cảm giác thành tựu." Bối Noãn cầm một miếng lên, "Anh không biết đâu, token trong sòng bạc là tròn tròn, rất nặng, cầm trong tay thật thích."
Lục Hành Trì có điểm vô ngữ: người này coi như vào sòng bạc một lần, giống như thấy được kiến thức gì hay ho lắm, đến bây giờ vẫn nhớ mãi không quên.
Đỗ Nhược có chủ ý, "Bối Noãn, không phải cô mua không ít sắn nướng hay sao? Cái đó cũng giống như token đi?"
Ánh mắt Bối Noãn sáng lên.
Sắn nướng mua chỗ chú bán sắn đều được cắt thành từng miếng bốn năm mm, nướng khô khô, tròn tròn, thật sự rất giống đồng token.
Bối Noãn lấy ra một đống lớn, viết số lên, phân cho mọi người.
Chơi nửa ngày, tất cả đồng token của Đỗ Nhược và Đường Đường đều chuyển tới tay ba người kia.
Bối Noãn ôm một đống "token" thắng được, cảm khái: "Đây nếu là tiền thật thì tốt rồi, có thể mua thêm hồng bảo thạch."
Đỗ Nhược lặng lẽ nói với Lục Hành Trì: "Vợ cậu thắng thua quá nặng, sau này ngàn vạn đừng để cô ấy đi vào sòng bạc."
Bối Noãn nghe thấy, trừng mắt Đỗ Nhược.
Vợ ai?
Đang căm tức nhìn Đỗ Nhược, bên tai Bối Noãn bỗng nhiên vang lên giọng Tiểu Tam, "Bối Noãn, cô không muốn làm nhiệm vụ nhỏ thú vị hay sao?"
Bối Noãn lúc này mới nhớ tới còn có cái vụ này, đã mau quên mất.
Phải làm cái "Vu nữ cầu nguyện" kia, thu thập móng tay, tóc và lông mi của một người.
Lục Hành Trì ngồi ở ngay bên cạnh, muốn từ trên người anh ấy giật tóc gì đó, chắc là không khó khăn lắm?
Bối Noãn quét nhìn Lục Hành Trì trên dưới một lần.
Người này thu thập bản thân thật sạch sẽ, sơ mi trắng đến lóa mắt, một cọng tóc rụng cũng không có.
"Vậy em nhìn chằm chằm anh làm gì?"
Lục Hành Trì thấy được ánh mắt cô, nhàn nhạt hỏi.
Bối Noãn hoảng sợ, thật sự nhảy dựng lên, "Nào có? Em đang nghĩ, giống như nên uống thêm ít nước ấm."
Giang Phỉ cười ôn nhu, "Trên bàn bên kia có bình giữ ấm có nước gừng ngọt, uống chậm một chút, coi chừng nóng."
Bối Noãn đứng lên, làm bộ đi lấy nước, lúc đi ngang qua Lục Hành Trì thì cố nhìn sau lưng anh một cái.
Trên lưng không có cái gì cả.
Bối Noãn vô cùng tiếc nuối, bưng lên nhấp một ngụm nước gừng, nghĩ thầm, xem ra không chủ động thu thập sẽ không được.
Lục Hành Trì chơi người sói xong, đi lên lầu, nói muốn đi đọc sách, Bối Noãn vội vàng ném một đống token lên bàn trà, đi theo anh lên lầu.
Lục Hành Trì mới vừa vào phòng, liền phát hiện phía sau có thêm một cái đuôi nhỏ.
Mục tiêu của cái đuôi nhỏ thật rõ ràng, cầm trong tay cái kềm cắt móng tay.
Cô nhấc nhấc cái kềm lên, "Lục Hành Trì, anh muốn cắt móng tay không?"
Lục Hành Trì có điểm kỳ quái, "Ngày hôm qua không phải anh đã hỏi mượn em cái đồ cắt móng tay rồi hay sao?"
Hình như là có chuyện như vậy.
"Sao em lại cảm thấy..." Bối Noãn chần chờ, "... vừa mới thấy giống như có cái móng tay cắt chưa gọn?"
Lục Hành Trì yên lặng nhìn Bối Noãn, biểu tình giống như vừa rồi chơi người sói, đoán xem cô là người hay là sói.
Bối Noãn vô cùng chột dạ, lại nỗ lực dũng cảm đối diện với Lục Hành Trì, trong lòng lặng lẽ tự khích lệ: ai cũng không nhìn ra, ai cũng không nhìn ra.
Lục Hành Trì lại đột nhiên thỏa hiệp, không nhìn chằm chằm Bối Noãn nữa mà vươn cánh tay lướt qua bả vai cô, đóng chặt cửa phòng, đi đến ngồi xuống chỗ mép giường.
"Móng tay nào?" Anh hỏi.
"Ách...... Hình như là tay trái," Bối Noãn nói, "Nếu không chính là tay phải."
Dù sao không phải trái thì là phải, cũng không có bàn tay thứ ba.
Lục Hành Trì dứt khoát chìa ra luôn hai bàn tay, "Tay nào?"
Bối Noãn nghĩ thầm, tay nào cũng thật xinh đẹp.
Đôi tay kia màu da sạch sẽ, ngón tay thon dài, móng tay sạch sẽ lại sáng trọng, quan trọng nhất là, toàn bộ đều vừa mới được cắt qua, hoàn toàn không chê vào đâu được.
"Cái này đi? Sửa lại một chút." Bối Noãn đành phải chỉ đại.
Lục Hành Trì bất động, nhìn Bối Noãn, hoàn toàn không có ý tự mình muốn động đậy.
Anh không động, thật hợp với ý Bối Noãn.
Lúc cắt phải cẩn thận, nếu không nó bay mất thì làm sao?
"Em giúp anh." Bối Noãn kéo tay anh qua, nắm lấy một đầu ngón tay, giơ kềm lên cắt.
Móng tay anh cắt, mỗi cái đều gọn gàng không dư thừa gì, giống nhau như đúc, Bối Noãn một kềm đi xuống, phá hủy hình dạng hoàn mỹ của nó.
Bối Noãn có điểm chột dạ, trộm liếc Lục Hành Trì một cái.
Lại phát hiện Lục Hành Trì căn bản không nhìn móng tay, ánh mắt định trên mặt Bối Noãn, vẫn không nhúc nhích.
Bối Noãn buông ngón tay anh ra, "Cắt xong rồi."
Móng tay cắt xuống đã được Bối Noãn thỏa đáng thu gọn vào trong không gian.
"Còn cần cắt ngón khác sao?" Lục Hành Trì nhàn nhạt.
"Không cần." Bối Noãn xấu hổ cười cười.
Tay đẹp như vậy, càng cắt càng xấu.
"Nhưng mà hình như ở đây anh có cọng tóc bạc!" Bối Noãn chỉ chỉ lên đầu.
Lục Hành Trì như cũ rất trấn định, hỏi: "Ở đâu?"
Bối Noãn quỳ lên trên giường, vặn đầu anh qua.
Tóc Lục Hành Trì là do Giang Phỉ cắt, tay nghề thế mà cũng không tệ lắm. Đầu tóc Giang Phỉ là Lục Hành Trì cắt, dù sao hai người làm cho nhau thì tự kềm chế nhau.
Hai người bọn họ thà rằng kềm chế lẫn nhau cũng không dám để Đỗ Nhược làm.
Hai ngày trước Đỗ Nhược cắt tóc cho Đường Đường, nếu không phải Giang Phỉ cản đúng lúc, đầu Đường Đường đã biến thành đầu Mohicans.
Bối Noãn chọn sợi tóc dài nhất, nhổ lên.
"À, nhìn lầm rồi."
Bối Noãn đưa anh coi cọng tóc, "Em tưởng trắng, hóa ra không phải, có thể do ánh mặt trời quá sáng nên phản quang."
Bối Noãn cho anh xem xong, phủi phủi tay, giống như phủi rớt cọng tóc đó, kỳ thật nó đã được thu vào không gian.
"Không sao." Lục Hành Trì bình tĩnh.
Thắng lợi đang tới, chỉ còn một cọng lông mi.
Cái này hơi khó một chút, cũng không thể nói, anh đừng nhúc nhích, em phát hiện anh có một cọng lông mi trắng.
Bối Noãn nhìn chằm chằm hàng lông mi cong dài như cây quạt nhỏ.
Lục Hành Trì thế nhưng cũng không lên tiếng, lẳng lặng mà chờ cô hoàn hồn.
Bối Noãn mở miệng, "Lục Hành Trì, em thấy lông mi của anh......"
"Em muốn làm sao cũng được." Lục Hành Trì cắt ngang lời giải thích của Bối Noãn.
Bối Noãn hoảng sợ, anh ấy nhìn người lợi hại như vậy, không phải nhìn ra cái gì đó không thích hợp chứ?
Lục Hành Trì rũ hàng mi thật dài xuống, lại nói một lần: "Em muốn làm gì cũng được, cứ làm."
Bất quá anh ấy đã nói như vậy, hai hàng long mi dài đậm ngay trước mắt, không cần lãng phí.
Bối Noãn duỗi tay giữ đầu anh lại, một tay kia nắm lấy một cọng, giật một cái.
Hình như là không phải nắm chỉ một cọng.
Dù sao lông mi anh ấy dày như vậy, có lẽ không để bụng thiếu một vài cọng, chỉ phỏng chừng hơi bị đau thôi.
Bối Noãn hơi áy náy, dùng ngón tay giúp anh xoa xoa mí mắt, "Có cọng lông mi nhìn... không hợp lắm, hình như bị quấn lại?"
Lời này ngay cả Bối Noãn cũng cảm thấy không đâu vào đâu.
Lục Hành Trì lúc này mới nâng mắt lên.
Anh nhìn cô thật chăm chú, giống như có thể xuyên thấu đối mặt cô mà nhìn tới chỗ sâu trong tâm hồn.
Bối Noãn mặt ngoài trấn định, thần sắc như thường, kỳ thật cảm thấy chột dạ trước nay chưa từng có.
Lục Hành Trì nhìn người đáng sợ biết bao nhiêu, Bối Noãn hoàn toàn rõ ràng, anh ngoan ngoãn phối hợp như vậy, không phải thật sự đã đoán ra được cái gì chứ?
Trái tim nhỏ bé của Bối Noãn như có búa tạ gõ vào, nhảy điên cuồng.
Lục Hành Trì chăm chú nhìn Bối Noãn một lát, sau đó bỗng nhiên như băng tuyết hòa tan, cái miệng cong lên.
Anh không nhìn đôi mắt cô nữa, dời ánh mắt đi chỗ khác.
Bối Noãn bỗng nhiên cảm thấy trên eo có thêm một bàn tay.
Nhẹ nhàng kéo cô về phía trước, ấn sâu vào trong lòng ngực, ôm chặt lấy Bối Noãn.
"Bối Noãn, là anh không đúng." Anh thấp giọng nỉ non bên tai cô.
Bối Noãn:?
"Lúc cơ thể không thoải mái, con người thật dễ dàng cảm thấy yếu ớt, đặc biệt là em, một người con gái ở thời điểm như thế này, ở nơi như thế này, có lẽ cần có người an ủi, tỷ như cầm tay một chút, ôm nhau một chút."
Anh vùi đầu vào tóc Bối Noãn, trong giọng nói toàn là tự trách.
"Vậy mà anh vẫn buộc em làm bạn gái của anh, em mà muốn tiếp cận anh phải nghĩ đủ thứ lý do kỳ quái."
Bối Noãn ngơ ngác, nghe được thì bỗng nhiên vui vẻ lên, trái tim đang nhảy bùm bùm đều thả lỏng xuống.
Anh ấy có thể nhìn ra cô đang nói dối, lại không biết vì sao cô nói dối.
Lục Hành Trì chỉ tưởng cô tìm cớ thân cận anh, hoàn toàn nghĩ trật lấc.
Có thể lừa gạt Lục Hành Trì thật làm người hưng phấn hơn bất cứ cái gì khác.
Bối Noãn chôn đầu trong lòng ngực anh, tâm tình vui sướng mà nắm lấy quần áo trước ngực Lục Hành Trì, thấp thấp "ừ" một tiếng, thanh âm lại vô cùng đáng thương.
Lục Hành Trì nghe được thanh âm này, ôm cô chặt hơn nữa.
"Sau này em muốn cầm tay anh thì cầm, muốn ôm anh thì cứ ôm. Anh tuyệt đối sẽ không bởi vì cái này mà bức em làm chuyện em không muốn. Không cần phải trở thành bạn trai, em có thể xem anh như bạn tốt, như thế nào cũng được."
Bất quá cái ôm của anh vừa ấm áp lại thoải mái, làm người không nghĩ đi.
Bối Noãn chịu không nổi dụ hoặc, ghé vào trước ngực Lục Hành Trì, bất động.
Cô không lộn xộn, Lục Hành Trì cũng bất động, nhân cơ hội làm chút cử chỉ thân mật cũng không có.
Bối Noãn an tĩnh mà để anh ôm, kỳ thật cô đang ở trong không gian mân mê.
Trên mặt đất trong không gian được bày một cái mâm, để một miếng giấy, sau đó để đám đồ vật vừa mới thu thập được lên đó, bật lửa.
Miếng giấy bùng cháy lên, Bối Noãn chôn trong lòng ngực Lục Hành Trì, thấp giọng nói: "Thỉnh ban cho tôi một đôi lỗ tai giống tai sói."
"Em nói cái gì?" Lục Hành Trì không nghe rõ.
"Đâu có nói cái gì." Bối Noãn đáp.
<Cô ấy rõ ràng có nói gì đó>.
Bối Noãn đột nhiên nghe được giọng Lục Hành Trì.
Thanh âm này không quá giống giọng anh nói chuyện bình thường, nó có điểm mơ hồ, có điểm xa xôi, giống như cách một bức tường, không chú ý sẽ bỏ qua.
Nhưng vô cùng xác thực không thể nghi ngờ, chính là giọng Lục Hành Trì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT