Cậu nhóc lưu lại không mấy ngạc nhiên khi thấy họ không có ý định ăn uống. Dường như việc những vị khách mệt mỏi vì đi lại và không ăn những bữa ăn do chủ nhà chuẩn bị là chuyện bình thường. Cậu nhóc nói với bảy người rằng họ có thể nghỉ ngơi ở đây sau khi ăn xong, còn bóng gió nói họ phải tự “phục vụ” tiếp rồi, Tạ phủ hiện đang có rất nhiều khách, vì vậy họ nên tạm chấp nhận vậy.
“Một phòng cho khách nam và một phòng cho khách nữ,” cậu nhóc nói: “Trường kỷ và chăn đệm đã chuẩn bị xong cả. Đừng đi lang thang vào ban đêm! Chắc hẳn trên đường đến đây mọi người cũng được nghe kể rồi. Thành “Bành” chúng tôi dạo này không yên ổn, có nháo quỷ, nhiều thiếu nam thiếu nữ đi chơi đêm đều bị quỷ bắt. Đến nay vẫn là tình trạng “sống không thấy người chết không thấy xác, có người lớn tuổi hơn gặp phải lệ quỷ thế là bị dọa chết khiếp.”
Đường Nghiên Tâm chăm chú lắng nghe, đợi cậu nhóc nói xong bèn lôi kéo tay áo Lộ Tầm Nhất nói: “Chúng ta đi dạo xung quanh xem thử.”
Cậu nhóc: “Ngài không nghe thấy ta vừa mới nói gì sao?”
Đường Nghiên Tâm: “Đại đa số người không muốn gặp quỷ, nhưng có người lại mong muốn cả đời này của mình luôn được thấy quỷ mỗi ngày.”
Cậu nhóc: “……”
Trước khi rời đi, Đường Nghiên Tâm nhón mũi chân nhìn vào căn phòng bị khóa từ khung cửa sổ. Vừa nãy Tiêu Hữu Phàm nói trên giường có người, nhưng khi cô nhìn lại chỉ thấy chăn giường được trải ngay ngắn, hoàn toàn không có dấu hiệu có ai từng nằm ngủ trên đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT