*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Tây An
Trong lòng Phức Chi như bị cái gì đó chạm vào, mở to hai mắt nhìn lão phụ, nói cà lăm: “Chàng... Phu quân tôi ở đây à?”
Lão phụ kỳ quái liếc nhìn nàng một cái, bật cười: “Phu nhân hẳn là quên rồi, đêm trước cô rơi xuống sông hôn mê, chính là lang quân đưa phu nhân đến đây.”
Phức Chi ngẩn người, ký ức khi đó dần dần nổi lên trong đầu, song chỉ giật mình nhớ rằng mình từng nói lấy một ai đó lớn tiếng hô
Cứu, sau đó lại mất tri giác, về phần người đó có bộ dáng như thế nào, Phức Chi lại nghĩ không ra.
Đương nghi hoặc, lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên giọng một người: “A âu có đó không?”
Lão phụ nghe thế, cười nói với Phức Chi: “Không phải đến rồi đó sao?”
Phức Chi nghe giọng nói kia hoàn toàn lạ lẫm, càng kinh ngạc. Lão phụ lại không nói nhiều nữa, đáp vâng đứng dậy đi ra ngoài.
Sau đó, cửa bị đẩy ra, một người trung niên cúi đầu đi đến, vái chào Phức Chi: “Phu nhân mạnh khỏe.”
Phức Chi nhìn ông, chỉ thấy người này thân hình rắn chắc, thần thái bình thản, cử chỉ có vẻ như có khí độ của một chưởng sự, còn mình thì chưa từng gặp.
“Ông là ai?” Phức Chi hỏi.
“Tiểu nhân là A Tuyền.” Người trung niên đáp, dừng lại một lát, ông nói: “Tiểu nhân phụng lệnh chủ nhân đến đây thăm phu nhân, phu nhân không sao, tiểu nhân cũng có thể an tâm phục mệnh rồi. Chủ nhân bảo tiểu nhân truyền lời với phu nhân, sức khỏe phu nhân chưa lành, cứ an tâm ở đây, chỗ Vũ Uy hầu, chủ nhân đã sai người đưa tin.”
Nghe thấy danh hiệu Cố Quân, Phức Chi giật nảy cả mình.
Tim đập thình thịch, nàng kiềm chế kích động, hỏi A Tuyền kia: “Chủ nhân ông là ai?”
A Tuyền vẫn cúi đầu: “Chủ nhân nói, tương lai phu nhân sẽ biết.”
Phức Chi nhìn ông, trong lòng trầm ngâm.
A Tuyền thấy nàng không nói, lại vái chào: “Nếu phu nhân không có gì sai nhờ, tiểu nhân tạm cáo lui.”
Phức Chi thấy ông không muốn nhiều lời, cũng không hỏi nữa đi, gật đầu đáp ứng.
Nhìn A Tuyền ra ngoài, Phức Chi nằm trên giường, suy tư lời ông mới vừa nói.
Nàng đương nhiên là sẽ không cho rằng người cứu mình quả nhiên là Cố Quân, dưới tình hình như vậy, “Vợ chồng” là chuyện bia ra để che giấu tai mắt người khác. Nhưng nghe A Tuyền nói, chủ nhân ông nhận ra quan hệ của Cố Quân và mình, lại không nghĩ ra rốt cuộc là người phương nào. Ngược lại là cái ông A Tuyền này, Phức Chi dù cảm thấy ông lạ mặt, nghe thấy cái tên này lại không hiểu sao cảm thấy quen tai, hình như là đã nghe qua ở đâu rồi...
Song, theo thời gian suy đoán, nơi đây chắc là phương nam, nếu Cố Quân chưa về, có lẽ cách mình không xa... Nghĩ tới những chuyện này, lòng Phức Chi lại nổi lên chút gợn sóng.
Đang nghĩ ngợi, lúc này, bà cụ bưng một bát cháo ăn tiến đến từ ngoài cửa, đặt lên một cái bàn nhỏ cũ kỹ bên cạnh giường.
Bà đang muốn bón Phức Chi ăn uống, Phức Chi lại dịu dàng chối, tự mình ngồi dậy trên giường.
“Có một chuyện muốn hỏi A âu, ” Phức Chi nhìn bà: “Không biết khi đó tôi được đưa đến đây, là tình hình ra sao?”
Lão phụ dùng thìa chậm rãi quấy cháo cho nguội, đáp; “Khi đó đêm đã khuya, lang quân đưa phu nhân đến đây, mở miệng chính là bỏ vàng bạc, xin già cứu.”
Phức Chi gật đầu, lại hỏi: “Sau đó thì sao?”
Bà cụ chậm rãi nói: “Về sau, phu nhân mê man một ngày đêm, lang quân cũng trông một ngày đêm, cũng nhờ có sức khỏe phu nhân khoẻ mạnh, nếu không Biển Thước cũng khó mà cứu.” đoạn, bà nhìn phía Phức Chi, hỏi: “Lang quân là người của phủ đường* phải không? Sáng nay có rất nhiều người mang dáng dấp phủ lại đến mời cậu ấy đi, lang quân hỏi han phu nhân không sao mới rời đi.”
*Phủ nha công đường, chốn quan lại làm việcPhức Chi nghĩ ngợi, không có trả lời, lại hỏi lão phụ: “Chàng có từng nói chàng là phu quân tôi à?”
Bà cụ nhìn nàng kỳ quái: “Không phải phu quân cô thì là ai? Gia nhân kia từng nói với già, phu nhân hờn dỗi nên đêm về nhà mẹ, lại vô ý rơi xuống nước, may sao được lang quân đuổi tới cứu lên. Ông ta nói tình thế khi đó cấp bách, lang quân nghe nói già là bà đỡ thanh danh nhiều năm, bèn đưa phu nhân về gần đây.” Đoạn, bà cười cười, đưa cháo ăn cho Phức Chi, ngữ trọng tâm trường nói: “Vẫn nói vậy, vợ chồng luôn có chỗ không hợp, thông cảm nhiều hơn là được. Lang quân đối xử với phu nhân rất quan tâm, cả một ngày đêm hôm qua, lang quân không cơm nước gì đấy.”
Phức Chi nhìn bà cụ, nghi hoặc trong lòng trùng điệp, lại chỉ cười một tiếng, nhận chén cháo chậm rãi ăn.
Ngày thu hàn khí ghé qua trong dãy núi cao ngất kéo dài, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh sáng âm u, lại nhìn không thấy đỉnh núi.
“Quận Thành núi hẻm sâu thẳm, thủy đạo khúc chiết, trước nay là chốn hiểm trở.” quan tướng tùy hành hành của thuỷ quân quận Thành nói với Vương Toản: “Thuyền bè khó đi, có Ba Quận là lá chắn, lại càng như tường đồng vách sắt.”
Vương Toản gật đầu, nhìn thủy đạo trước mặt chảy xiết. Hai bên bờ là từng tiếng vượn kêu, quanh quẩn giữa hẻm núi, càng khiến người ta sinh ra cảm giác khó lường.
“Nơi đây tên là gì?” Vương Toản trầm ngâm một lát, hỏi quan tướng kia.
Quan tướng nói: “Nơi đây tên là Cưu Lý, thuỷ quân đi thuyền luyện binh, chỉ đến đây.”
Vương Toản gật đầu, một lát sau, nhìn về phía bầu trời mờ mịt, im lặng không nói.
Phức Chi ngủ trong phòng hơn nửa ngày, khi tỉnh lại, trời đã xâm xẩm.
Lão phụ thấy nàng mở mắt, bưng thuốc bổ đã nấu xong. Phức Chi phân biệt sắc vị của nước thuốc, xác định không có gì không ổn, mới thổi nhẹ, chậm rãi uống vào.
“Phu nhân biết y thuật đấy nhỉ.” bà cụ kinh ngạc nói.
Phức Chi mỉm cười: “Chỉ chút xíu thôi ạ.” Đoạn, lại hỏi bà: “Không biết phu quân ta vừa rồi có lại đến không?”
Bà cụ lắc đầu: “Lang quân rời đi từ sáng sớm, không thấy cậu ấy nữa.”
Phức Chi gật đầu, cúi đầu uống chén thuốc.
Bên ngoài là ánh đèn chiếu sáng dần dần tối, Phức Chi nằm trên giường hồi lâu, cảm thấy mỏi mệt, cũng không dám tuỳ tiện động đậy. May sao lão phụ hay nói, Phức Chi trò chuyện ít chuyện nuôi trẻ với bà, nhưng cũng rất ăn ý.
Đang nói chuyện, bên ngoài vẳng đến tiếng một số người. Lão phụ đứng dậy đi ra cửa trông, chẳng bao lâu, lại cười mỉm tiến đến, nói với Phức Chi: “Lúc này là đến thật này.” Vừa dứt lời, chỉ thấy màn cửa được nhấc lên, một người vận áo gấm đai da, cất bước tiến đến.
Khi thấy rõ khuôn mặt người kia, Phức Chi mở to hai mắt, chính là Vương Toản.
Vương Toản thoáng nhìn thấy thần sắc Phức Chi, hình như sớm đã đoán được, buông màn cửa xuống, ung dung đi đến.
Bà cụ thu lại chén thuốc của Phức Chi, cười nói với Vương Toản: “Già khẳng định hôm nay phu nhân rất tỉnh tảo, có lừa gạt lang quân đâu?”
Vương Toản thi lễ với bà: “Đa tạ A âu.”
Bà cụ mỉm cười, nhìn Vương Toản, lại nhìn Phức Chi, đi ra cửa.
Bên trong phòng chỉ còn hai người, Phức Chi nhìn Vương Toản, chỉ cảm thấy kinh ngạc không hiểu gì. Vương Toản liếc nhìn nàng một cái, bước thong thả mấy bước, ngồi xuống trên ghế.
“Ra là quân hầu cứu giúp.” Hơi nghiêng mình, Phức Chi thở sâu, mỉm cười thi lễ với y.
Vương Toản nhìn nàng, khẽ hoàn lễ, lại chuyển ánh mắt ra cửa sổ.
Bên cạnh gò má y là ánh sáng chiếu đến từ cửa sổ. Y quan dù vẫn chỉnh trang, song lại có chút phong trần mệt mỏi, dưới mí mắt, vết xanh đen ẩn hiện có thể trông thấy.
“Nay đã mạnh khỏe chưa?” Chỉ nghe y nhàn nhạt hỏi.
Phức Chi đáp: “Đã mạnh khỏe rồi.”
Vương Toản gật đầu, chốc lát sau, lại xoay đầu lại: “Còn chưa hỏi phu nhân sao lại đến tận đây, đêm khuya rơi xuống nước lại là cớ làm sao.”
Phức Chi ngờ tới việc này chắc chắn sẽ bị hỏi, cũng không dám tuỳ tiện nói, chỉ cười cười, nói: “Kẻ xấu bắt cóc, Phức Chi toàn lực chạy trốn, cứ thế mà rơi xuống nước.”
Vương Toản nghe lời nàng nói nhẹ nhàng linh hoạt, lông mày khẽ chau lên.
Hai người đều không nói gì, Vương Toản nhìn chằm chằm Phức Chi, Phức Chi cũng hào phóng nhìn lại, không có chút tránh né.
Đáy lòng như có cái gì nhấc lên lên, bỗng Vương Toản thu ánh mắt lại, lo lắng nói: “Không ngờ Biển Thước mình mang thứ kỳ vật như Minh Linh Tử, lại cũng có lúc khốn cùng.”
Phức Chi ngẩn người, bên môi hiện lên một nụ cười khổ. Minh Linh Tử chính là vật phòng ngoài thân, lại bất lợi cho thai nhi, Phức Chi sớm đã bỏ. Không ngờ gặp biến cố, Phức Chi bó tay chịu trận. May sao hương liệu trong khoang thuyền kia cũng có hiệu quả làm choáng, Phức Chi nhanh trí tới phối chế, dù không so được Minh Linh Tử, rốt cuộc lại cứu được một mạng.
Nàng không có đáp Vương Toản, lại nghĩ đến chuyện càng khẩn yếu hơn, hỏi y: “Phức Chi nghe nói, quân hầu đã sai người truyền thư cho phu quân ta?”
Vương Toản nhìn nàng một cái, sau đó, gật đầu: “Đúng.”
Phức Chi vui mừng trong lòng: “Chàng còn ở phương nam sao?”
“Ừ.”
Phức Chi vội lại hỏi: “Thư khi nào thì đến vậy?”
“Không biết.” Vương Toản quả quyết nói.
Phức Chi quái lạ.
Vương Toản liếc nàng một cái, không nhanh không chậm nói: “Cậu ấy hành tung bất định, mấy ngày nay hoàn toàn không có liên lạc, sứ giả của ta cũng cần tìm được cậu ấy nữa.”
Phức Chi nghẹn lời, chờ mong trong lòng dần dần rơi xuống, rồi không nói nữa.
“Sau khi thái tử Bộc Dương Vương mất tích chưa đầy mấy ngày, sứ giả của Bộc Dương Vương đến kinh, biết được việc này lập tức yết kiến bệ hạ, công nhiên nổi giận với Kinh Triệu doãn trên điện, lại xin bệ hạ đưa thi cốt thái tử trả lại Ba Quận.” trong doanh thuỷ quân quận Thục, sứ giả đến từ kinh thành bẩm báo nói với Cố Quân: “Việc này truyền ra, huyên náo xôn xao.”
Cố Quân nghe anh ta nói, hai mày chau lại.
“Bộc Dương Vương làm ra kế này hay quá đi thôi, ” Tào Nhượng cười lạnh nói: “Khơi lên như thế, kẻ bị thiêu chết bèn quả thật là vương thái tử kia rồi.”
Cố Quân nhìn về phía sứ giả: “Bệ hạ xử trí như thế nào?”
Sứ giả nói: “Bệ hạ lệnh Đình Úy kiểm chứng chặt chẽ, đồng ý cho Bộc Dương Vương lời giải thích.”
Cố Quân gật đầu, hỏi Dư Khánh: “Ba Quận có tin tức không?”
Dư Khánh đáp: “Có ạ. Trong phủ Bộc Dương Vương đã bày tang lễ, trong phủ đều mặc đồ trắng.”
“Ồ?” Tào Nhượng ngẫm nghĩ, nhìn Cố Quân: “Bộc Dương Vương hành động rất nhanh đấy.”
Cố Quân không nói gì, bên môi lại hiện lên nụ cười thản nhiên. Một lát sau, hắn lại hỏi sứ giả: “Trong phủ Đại Tư Mã có tin tức gì không?”
Ánh mắt sứ giả như khẽ động, cúi đầu nói: “Không ạ.”
Cố Quân gật gật đầu: “Thế à.” Dứt lời, để sứ giả xuống dưới nghỉ ngơi.
“Đại Tư Mã không thể đến quá sớm.” Tào Nhượng nhìn bóng lưng sứ giả rời đi, nghĩ ngợi, nói với Cố Quân.
Cố Quân liếc gã một cái, cười cười, lại nhìn về bên ngoài.
Trên trời, ánh trăng trong sáng, cùng đèn đuốc kéo dài trên chiếc chiến thuyền trên đụng phải nhau, như có thể hòa tan u ám nơi chân trời.
***
Hàn khí theo sương đêm dần dày, trong phủ Diêm vụ sử Cẩm Thành, Mã Chu bước chân vội vàng, xuyên qua đình viện ánh sáng mờ nhạt, đi đến phòng Tạ Trăn.
Ánh nến chập chờn trong gió đêm, Tạ Trăn mình khoác áo, lẳng lặng ngồi trước án đọc sách.
Nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu.
“Công tử.” thần sắc Mã Chu khẩn trương, cài đóng cửa, đi đến trước mặt Tạ Trăn: “Bên ngoài phủ phát hiện rất nhiều bóng người, chỉ sợ giữ lại không được.”
Thần sắc Tạ Trăn không đổi, chậm rãi đóng lại cuốn sách trong tay.
“Nô bộc trong phủ đều đã thu xếp xong rồi chứ?” Hắn hỏi.
Mã Chu đáp: “Tiểu nhân theo lời công tử, nửa tháng nay, nô bộc trong phủ đều đã chuyển đi.”
Tạ Trăn gật đầu, lại hỏi: “Thuyền bè đâu?”
Mã Chu nói: “Thuyền bè đã chuẩn bị, chỉ chờ công tử đến ạ.”
Tạ Trăn cười cười, chậm rãi nói: “Bọn họ gấp hơn ta, hoảng hốt cái gì.” Dứt lời, lật sách ra, tiếp tục đọc.
Tự nhiên nay nghĩ ra phải chia sẻ ngay. Hồi [Mộng Hoa Lục] đang chiếu thì tớ cũng đang làm mấy chương đầu, thế là cứ vừa làm truyện vừa tưởng tượng Diêu Phức Chi thành Lưu Diệc Phi. Kiểu, lúc 17-18 bắt đầu truyện thì đẹp như tiên giống Vương Ngữ Yên, giờ trưởng thành hơn một chút lên đầu 2 thì sẽ từa tựa Triệu Phán Nhi =)), tiện quá khỏi phải tự vẽ hình tượng trong đầu.