Editor: Tây An

Đầu tháng chín, tin thái tử Bộc Dương Vương bỏ mình trong hỏa hoạn lan truyền nhanh chóng, truyền khắp thiên hạ. Đồng thời, còn có một tin đồn khiến người nghe mà kinh dị—— đoàn thái tử Bộc Dương Vương, khi chết đều ở trong phòng của mình ở nhà trọ, không có vết chạy trốn, nghi là bị người ta mưu hại đến chết.

Trong phủ Bộc Dương Vương, tất cả đều vận đồ trắng, tiếng khóc đau buồn dậy đất.

“Tiểu nhân không làm tròn trách nhiệm hộ vệ, hận không thể muôn lần lấy chết đền tội, xin Vương công ban chết ạ!” trước linh tiền Vương Trấn, mặt mũi Cao Sung toàn nước mắt, gào khóc với Bộc Dương vương Vương Khâm.

Vương Khâm vận áo gai, hai tay vịn quải trượng, không nhúc nhích nhìn cờ trắng rủ xuống, vẻ mặt tái nhợt gầy gò hơn rất nhiều.

“Con ta ơi!” Một tiếng nói thê lương vẳng đến, chỉ thấy Vương hậu vừa mới ngất đi vọt ra từ sau sảnh, nhào lên quan tài, đấm ngực dậm chân gào khóc: “Từ khi con đi ngày ngày A mẫu cầu nguyện trước thần linh, ai ngờ lại không được gặp lại!”

Đằng sau, Vương Thái Tử phi suy sụp hai mắt sưng đỏ, nghe thế, cất tiếng khóc không thành tiếng.

Tiếng khóc trên công đường càng thêm bi thương, Vương hậu nhìn Vương Khâm đứng im, đột nhiên tiến lên nắm cánh tay ông ta, khàn giọng kiệt lực nói: “Con thiếp hẳn là bị người ta ám toán! Vương công nhất định phải bêu kẻ xấu ra róc thịt trước linh tiền!”

Vương Khâm vẫn nhìn trước mặt, như giật mình chưa tỉnh.

“Mẫu hậu…” Vương Cẩn mặc tang phục, nước mắt đầm đìa đi qua, dìu Vương hậu toàn thân xụi lơ lên.

Vương hậu ôm Vương Cẩn, khóc òa nói: “Huynh trưởng con bây giờ đi rồi, A mẫu chỉ còn một mình con!”

Vương Cẩn cũng khóc.

Thái Anh còn chưa vào cửa, đã thấy Thái Sướng đứng dưới hiên, nhìn cây cối trong đình mà xuất thần.

“Phụ thân.” Thái Anh đi ra trước, làm lễ với Thái Sướng.

Thái Sướng quay đầu nhìn nàng ấy một cái, khẽ gật đầu.

“Phụ thân có nghe nói lời đồn bên ngoài không ạ?” Thái Anh nhìn Thái Sướng, thấp thỏm nói: “Đều nói là Vương thái tử do bệ hạ giết.”

Thái Sướng nghe thế, cười nhạt một tiếng: “A Anh nghĩ thế nào?”

Thái Anh nghĩ ngợi, nói: “Vương thái tử tuy là đích trưởng của Bộc Dương Vương, nhưng Ba Quận còn có mấy người vương tử, triều đình nếu vì để diệt trừ vương thái tử, há không ngu xuẩn?”

Thái Sướng không nói, một lát sau, chợt nói: “A mẫu con đi có được mười năm rồi nhỉ?”

Thái Anh sững sờ, gật đầu: “Qua năm ngày nữa, vừa tròn mười năm ạ.”

Thái Sướng mỉm cười: “Đại sự nhẽ thế, phải đến miếu bên thành tâm cầu phúc một phen mới được. A Anh có nhớ năm ngoái vi phụ dẫn con đến quán Bạch Lộ không?”

Thái Anh suy nghĩ một lúc: “Là toà nhà ở Bồ Lĩnh ấy ạ?”

Thái Sướng gật đầu: “Đúng vậy. Nửa tháng trước vi phụ đã truyền thư cho chân nhân ở đó, nhờ ông ấy xử lý pháp hội.” ông trầm ngâm một lát, nhìn Thái Anh: “Từ Cẩm Thành đến Bồ Lĩnh cần ba ngày, ngày mai con lên đường, đợi khi đến quán Bạch Lộ, thì còn có thể làm chủ chuẩn bị một phen.”

Thái Anh kinh ngạc: “Vội vã vậy ạ?”

Thái Sướng cười khổ, thở dài: “Vi phụ ở phủ rườm rà sự vụ, qua hai ngày nữa mới động thân được, mà trong nhà cũng không có ai khác, đành phải cực khổ cho con.”

Thái Anh nghe thế, không nói tiếng nào. Mẫu thân qua đời nhiều năm, phụ thân vì để mình không bị khinh, nên chưa từng có ý cưới kế thất thêm con. Bây giờ nhà ở quạnh quẽ, cũng là do mình phần nhiều, nhớ lại cũng không khỏi thương cảm.

“A Anh đi là được ạ.” Thái Anh cúi đầu nói.

Bóng đêm dần sâu, tiền đường, âm thanh khóc lóc đau khổ vẫn thỉnh thoảng truyền đến, mang theo chút khàn khàn, vẳng vào tai nghe ong ong.

Vương Cẩn đi đến ngoài phòng Vương Khâm, chỉ thấy nơi này yên tĩnh, hai thị tỳ tay nâng canh còn đang nóng, cúi đầu đi vào.

Tên hầu cận trước cửa nhìn thấy Vương Cẩn, vội tiến lên đón đến, thi lễ với cậu: “Điện hạ.”

Vương Cẩn nhẹ giọng hỏi: “Phụ vương còn nghỉ ngơi à?”

Hầu cận đáp: “Vương công mới tỉnh lại…” Lời còn chưa dứt, bỗng nghe thấy giọng Vương Khâm chậm rãi vang lên: “Là Trọng Mân hả?”

Vương Cẩn vội đáp: “Chính là nhi thần ạ.” Dứt lời, bước khẽ vào phòng.

Bên trong phòng dưới ánh nến ôn hòa, Vương Khâm ngửa đầu tựa trên giường, nhắm mắt lại, trong tay cầm một cái mũi tên.

“Mẫu hậu con thế nào rồi?” mắt Vương Khâm không mở, thấp giọng hỏi.

Vương Cẩn cung kính đáp: “Mẫu hậu mới nằm, đã thiếp đi rồi ạ, chị dâu làm bạn với bà.”

Vương Khâm không nói gì.

“Chị dâu con cũng vất vả, lại có con thơ, có thể bảo người khác đến phụng dưỡng mẫu hậu con, bảo nó về đi.” một lát sau, chỉ nghe Vương Khâm thản nhiên nói.

“Vâng.” Vương Cẩn nhận lời nói. Đoạn, cậu khẽ nước mắt, ánh mắt lại một lần rơi vào mũi tên trong tay Vương Khâm, nhìn thoáng thấy trên đầu có ánh sáng đen nhánh.

“Bọn chúng nói, huynh trưởng con vốn đã ra khỏi kinh thành, nhưng Vũ Lâm truy đến, huynh trưởng con trúng tên mà chết.” Vương Khâm đột nhiên mở mắt ra, nhìn Vương Cẩn.

Vương Cẩn vội cúi mắt xuống.

“Huynh trưởng ra đi rất đột ngột…” Chốc lát sau, Vương Cẩn nói, giọng mang theo một chút nghẹn ngào.

“Con ngẩng đầu lên.”

Vương Cẩn sững sờ, một lát sau, ngẩng đầu lên.

Vương Khâm nhìn chằm chằm cậu, mắt sáng ngời mà thâm thúy, như muốn thấy rõ từng biểu cảm của cậu. Vương Cẩn đón ánh mắt ông ta, hai con ngươi tuấn tú mà lại chân thành tha thiết.

“Tiến lên đây.” Vương Khâm lại nói.

Vương Cẩn đi qua, đứng trước mặt Vương Khâm.

Mắt Vương Khâm vẫn nhìn cậu, không dời một cái chớp mắt nào. Đoạn, môi ông ta cong lên một nụ cười, giữa lông mày chậm rãi giãn ra.

“Vi phụ nghe thầy giáo nói, con học hành rất khắc khổ, sách luận bắn tên cưỡi ngựa, đều có thành tựu.” ông ta dựa trên kỉ, không nhanh không chậm nói.

Vương Cẩn cúi đầu: “Thầy giáo quá khen ạ.”

Vương Khâm cười, giọng rất to.

Vương Cẩn giật mình, ngẩng đầu nhìn ông ta.

“Con à!” Vương Khâm vẫn cười, đưa tay vỗ đầu vai Vương Cẩn: “Thầy giáo tán dương thì có gì mà quá đáng, hả? Phụ vương giờ cũng chỉ có một mình con! Một mình con!”

Tiếng cười ông ta tựa như chấn động đến cả xà nhà, bàn tay đầy đặn không ngừng đập vào trên vai Vương Cẩn, một cái lại một cái, cơ thể Vương Cẩn theo đó mà lắc lư không thôi.

“Con biết ạ.” Vương Cẩn quỳ trên đất cúi đầu với ông ta, chậm rãi nói.

Nhiệt khí từ bốn phương tám hướng ùa đến, quấn bên trán cùng cần cổ, nghẹn nóng đến khó chịu.

Phức Chi hoa mắt váng đầu, toan muốn mở mắt, song dù thế nào cũng không làm nổi. Nàng muốn trốn đi, lại không biết nên trốn tới đâu, sự ràng buộc dưới chân trùng điệp, khoảnh khắc nàng bị vấp té ngã, bỗng nhiên cảm nhận thấy trong bụng tựa như có cái gì đó đang động đậy.

Phức Chi giật mình, đột nhiên mở mắt.

Trên thân bọc chăn bông thật dày, bên trong phòng, mùi thuốc ấm áp giao hòa, dập dờn trong mũi.

Phức Chi khó khăn giật giật mình, lại đột nhiên dừng lại, vội đem tay mò về bụng dưới.

Hết thảy vẫn như thường, cũng không có giác đau đớn, trên cổ tay, mạch đập bình ổn. Cơn kích động khó có thể dùng lời để mà diễn tả xông lên óc, Phức Chi cảm thấy có phần không thể tin, bận bịu lật chăn mền ra, muốn đứng lên dò xét lại.

“Phu nhân chớ có đứng dậy ạ!” Lúc này, một bà cụ vội tới ngăn cản nàng, cười tươi tắn, trông chẳng còn mấy cái răng: “Cái chén thuốc này phải đun lâu chút mới được, phu nhân cảm lạnh, có thể lại sẽ động thêm cả thai khí.”

Phức Chi giật mình nhìn bà, không còn động đậy.

Cơn khô khốc trong cổ họng như muốn bốc hỏa, Phức Chi há mồm, không nói nên lời một câu nào.

Bà cụ thấy thế, vội bưng bát nước tới, bón cho Phức Chi uống.

Phức Chi uống cạn một hơi, một lát sau, dần cảm thấy ổn hơn một chút.

“Già là người phương nào?” Nàng nhìn phía bà cụ, hỏi.

Bà cụ nhìn nàng một cái, lại không đáp, đắp chăn kĩ, nghiêm túc mà nói trọng tâm thật dài với Phức Chi: “Vợ chồng với nhau thì luôn có lúc ầm ĩ, lang quân là người cẩn thận, mà phu nhân cũng nên quan tâm đ ến cốt nhục trong bụng nữa, đừng vùng vằng về nhà ngoại nữa ạ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play