Người nào đó ngoài miệng nói không cho, nhưng ngày hôm sau lúc Thẩm Tri Ý học xong, vẫn làm chân chạy đưa bánh gato cho cô.
Chỉ có một cái nhỏ nhắn chừng 7cm, còn để lại tờ giấy, quy định cô chỉ có thể ăn bao nhiêu, còn phải chia cho bạn cùng phòng.
Quỷ hẹp hòi...
Thẩm Tri Ý cầm tờ giấy lầm bầm một câu, xách bánh gato trở về ký túc xá.
Hai người bạn trong ký túc xá của cô còn chưa trở về, chỉ có người bạn cùng phòng A cầm cái cốc định lấy nước nóng, thấy cô thì hỏi.
“Muốn lấy nước nóng không?”
Thẩm Tri Ý liếc nhìn cái cốc nước không trên bàn mình, đặt cái bánh gato xuống, cầm cái cốc đi cùng cô ấy ra ngoài.
Lúc này người lấy nước nóng tương đối nhiều, trước máy lọc nước có mấy nữ sinh đang đứng xếp hàng. Thẩm Tri Ý và bạn cùng phòng A chậm rì rì dịch ra sau bọn họ.
Tống Thời Việt gửi tin nhắn hỏi cô bánh gato thế nào.
Thẩm Tri Ý suy nghĩ thoáng qua, đáp lại một câu.
[Quỷ hẹp hòi.]
[Sao lại hẹp hòi?]
[Chỉ bé tí như vậy, anh không hẹp hòi thì ai hẹp hòi?]
[Đau răng cũng đừng tìm anh khóc nhè.]
[Cười chết mất, em là loại người như vậy sao?]
[Ừ, em không phải là người như vậy, em chỉ là vừa ăn cắp vừa la làng chỉ trích anh tại sao lại đưa đồ cho em ăn.]
[...]
[Nói đi nói lại vẫn là anh sai.]
[Tạm biệt!]
Thẩm Tri Ý tắt điện thoại di dộng vừa mới cất đi đã nghe thấy mấy nữ sinh phía trước đang nói chuyện, tiếng nói của bọn họ không hạ thấp, căn bản không quan tâm người khác có thể nghe thấy hay không.
“Các cậu đã xem cái tin tức hóng hớt kia chưa?”
“Xem rồi, cậu nói về anh chàng đẹp trai lại có tiền ở trường đại học A bên cạnh đúng không?”
“Đâu chỉ là xem trên tin tức, ngày hôm đó tớ còn ở dưới lầu đấy. Không thể không nói, người này thật sự rất đẹp trai, nhìn còn đẹp trai hơn trong hình, nhưng mà bạn gái lại không ra sao cả.”
“Đó đúng là bạn gái của cậu ấy sao?”
“Chắc là vậy, tớ nhìn cử chỉ của bọn họ cũng không giống mấy bạn bè bình thường hay anh em gì cả.”
“A... Nhưng nữ sinh trong hình kia nhìn...”
“Trời ơi... Chắc là anh chàng đẹp trai mắt mù rồi.”
“Tớ thấy cô ấy mặc trên người chỉ là quần áo Taobao bình thường, còn không trang điểm, mặt lại đen, đứng cùng cậu ấy quả thực...”
“Ha ha ha ha... Nói không chừng là tiểu thuyết ngôn tình Mary Sue ngoài đời thực đấy. Cậu ấm nhà giàu thích loại dung mạo giản dị tự nhiên như vậy, trong mắt bọn họ, như thế mới gọi là đặc biệt.”
“Mới học quân sự đã đến tìm cô ấy, chắc là đã ở bên nhau từ hồi cấp ba nhỉ?”
“Thế này mà chờ tới đại học, ai còn để ý cô ấy nữa, cũng chỉ có lúc thời cấp ba mới có thể lừa gạt được cậu ấm ngây thơ.”
“Nói không chừng mấy ngày nữa sẽ bị đá, ngược lại tớ cũng không thể hiểu được một anh chàng đẹp trai bình thường sao có thể ở cùng với người như thế. Như cô ấy cũng được coi trọng, vậy tớ cũng có thể gả vào nhà giàu làm bà chủ rồi?”
Bạn cùng phòng A quăng cái cốc giữ nhiệt đi, sắc mặt lạnh đến đáng sợ.
“Nói đủ chưa?”
Nữ sinh đứng phía trước quay đầu lại nhìn cô ấy một cái: “Cô quản tôi nói cái gì? Đây là nơi công cộng, không muốn nghe thì đi chỗ khác,”
Bạn cùng phòng A bị tức đến mức cười lên: “Lần đầu tiên thấy có người nói xấu sau lưng người khác mà vẫn vênh mặt lên như thế. Bạn gái nhà người ta như thế nào liên quan gì đến cô, mẹ cậu ấy còn không quan tâm, đến phiên cô xía vào à?”
“Cô...”
Mấy nữ sinh kia không ngờ cô ấy nói chuyện cứng rắn như thế, lập tức khó thở.
“Làm sao? Điều chúng tôi nói không phải sự thật sao? Tự cô nhìn nữ sinh kia đi, vừa lùn vừa xấu, nhìn y như nhà quê, loại này cũng xứng?”
“Cậu ấy không xứng chẳng nhẽ cô xứng?”
Bạn cùng phòng A lạnh lùng nói: “Từ lúc nào mà vẻ bề ngoài trở thành tiêu chuẩn để phán xét một người? Thứ mấy người nhìn thấy chỉ là cậu ấy lùn, chỉ là vẻ ngoài không xuất chúng của cậu ấy, các cô nông cạn đến mức không thèm đi tìm hiểu một chút đã tự phán xét, sau đó dùng một từ không xứng để bình luận.”
“Nói ra thì các cô đố kị thôi. Các cô đố kị cậu ấy không ra sao nhưng lại tìm được một người bạn trai ưu tú, thậm chí các cô cảm thấy mọi người đều không khác gì nhau, dựa vào cái gì để ý cậu ấy mà lại chướng mắt các cô có đúng không?”
“Cái đạo lý không biết toàn bộ sự việc thì đừng nhận xét, các cô không biết sao? Cô biết rõ chuyện cũ của bọn họ sao? Cô biết bọn họ đã trải qua cái gì không? Nhìn người ta đi với nhau đã nói không xứng. Tôi thấy là bạn nam kia còn không xứng với cậu ấy đấy, vô duyên vô cớ gây ra cho cậu ấy mấy cái chuyện xúi quẩy!”
“Không lấy nữa, chúng ta đi!”
Thẩm Tri Ý còn chưa kịp phản ứng lại xảy ra chuyện gì đã bị bạn cùng phòng A kéo đi, đến tận khi về đến ký túc xá cô mới muộn màng phản ứng lại, người bọn họ đang bàn luận hình như là cô.
Bạn cùng phòng A kinh ngạc nhìn cô: “Người tức giận không phải là cậu sao?”
Thẩm Tri Ý cong mi nở nụ cười: “Tớ không tức giận, tớ quen rồi. Dù sao có rất nhiều người đều nói tớ không xứng với Tống Thời Việt, chỉ chờ bọn tớ chia tay đấy.”
“Còn lâu.” Bạn cùng phòng A nói: “Còn lâu mới có chuyện cậu không xứng với cậu ấy, cậu đừng nghe lời nói vớ vẩn của mấy kẻ nông cạn kia.”
Thẩm Tri Ý ăn ngay nói thật: “Đây là sự thật mà, đúng là tớ không xinh đẹp, học tập cũng không phải là tốt, gia cảnh dường như cũng không tốt cho lắm, nếu không phải dính được ánh sáng gọi là thanh mai trúc mã, có thể anh ấy không thèm nhìn tớ đâu.”
“Không phải thế!” Bạn cùng phòng A nhìn cô, dùng sự chân thành hiếm có mà nói.
“Mặc dù chúng ta mới quen nhau không bao lâu nhưng cậu tuyệt đối không phải là người như cậu nói.”
“Tri Ý của chúng ta bây giờ chỉ đen một chút thôi, đường nét rất xinh đẹp, đợi sau khi học quân sự xong dưỡng trắng lại chắc chắn là mỹ nữ. Học tập không tốt thì cũng không thể thi đậu trường đại học này, đừng cứ suốt ngày tự so sánh với những người trên đỉnh Kim Tự Tháp. Còn gia cảnh thì sao, đó là do bố mẹ cho, cũng không liên quan đến mình.”
“Hơn nữa, tớ cảm giác so với việc mọi người nói cậu trèo cao bạn trai cậu, bạn trai cậu mới là người không thể bỏ được cậu.”
Thẩm Tri Ý bị cô chọc cho nở nụ cười: “Đâu có khoa trương như vậy? Làm gì có chuyện anh ấy không thể rời bỏ được tớ.”
Bạn cùng phòng cũng nở nụ cười: “Chưa chắc đâu.”
Cho dù bọn họ chỉ tiếp xúc một buổi chiều đã làm cho cô ấy có cảm giác đó rất mãnh liệt.
Nếu như nói Thẩm Tri Ý là mặt trời nhỏ, vậy Tống Thời Việt chính là mặt trăng lạnh lẽo, xa xôi, lạnh như băng, không thể chạm tới. Bọn họ nhìn như hai cá thể độc lập nhưng không ai biết một khi mặt trăng không có ánh mặt trời thì sẽ không phát sáng lên được.
Anh không có ánh mặt trời, chắc chắn chỉ có thể rơi vào bóng tối vô tận.
*
Khi mọi người trong trường học biết hai người bọn họ là người yêu thì phản ứng đầu tiên của bọn họ là chờ, chờ xem đến lúc nào thì bọn họ sẽ chia tay.
Nhưng bọn họ chờ một tháng, hai tháng, một năm, hai năm... cũng không chờ được tin tức bọn họ chia tay, những suy nghĩ rằng bọn họ không xứng đôi dần dần biến mất, chậm rãi thay đổi thành..
Thật sự muốn biết tại sao Tống Thời Việt muốn ở bên cô.
Vừa kết thúc huấn luyện quân sự, làn da đen đến thuần phác của Thẩm Tri Ý lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà trắng trở lại, ngũ quan dần dần nảy nở, bớt đi chút sắc thái trẻ con, nhưng mặt vẫn tròn, đôi mắt kia vẫn rất to.
Lúc cô cong mắt cười với người khác, nhất thời cảm thấy toàn bộ thế giới đều sáng lên. Lại giống như búp bê trong tủ kính, có thể không phải là món đồ tinh xảo nhất nhưng chắc chắn là thứ liếc mắt đã muốn mua.
Dần dần, bắt đầu ít người hy vọng bọn họ chia tay. Nhưng lần này, ánh mắt của nhiều người lại rơi lên trên người Thẩm Tri Ý.
Rất đáng tiếc, ác long trông coi rất chặt bảo vật của mình, người nảy sinh ý đồ chỉ tới gần một lần sẽ gặp phải sự xua đuổi vô hình.
Viên ngọc sáng phủ đầy bụi vừa mới bắt đầu toả ra ánh sáng đã được thông báo là đã có chủ từ lâu.
Đảo mắt lại đến khai giảng tháng Chín, thời tiết vẫn nóng.
Thẩm Tri Ý mặc một cái áo khoác đỏ nhỏ, cầm cờ đứng dưới hàng cây. Vì hai điểm học phần đáng thương, cô không thể không ở dưới cái thời tiết nóng nực chết người này mà làm sinh viên tình nguyện chào đón tân sinh viên.
Giáo viên phụ trách thấy bề ngoài của cô đáng yêu nên phân cho cô một công việc đơn giản. Chỉ cần đứng dưới bóng cây chỉ dẫn phương hướng cho những đàn em là được.
Nước suối trong tay chỉ còn lại một chút nước cũng bị cô uống nốt, lá cờ bị cô quạt đến mức sắp bốc khói cũng không mát mẻ hơn được bao nhiêu, cũng may đã sắp đến năm giờ chiều, sự tra tấn trong ngày hôm nay của cô sắp kết thúc rồi.
“Chào đàn chị...”
Nam sinh đẩy vali đồ đi tới trước mặt cô, hiện tại mấy đứa nhỏ đều rất cao, đứng trước mặt Thẩm Tri Ý thì dường như cô mới là đàn em.
Thẩm Tri Ý lặng lẽ xoa cái eo nhức mỏi, giương mắt nhìn nam sinh đang nhìn mình. Đồ thể thao vừa vặn thoải mái, lông mày rậm mắt to, nhìn khá đẹp trai.
Nhận ra được tầm mắt của cô, tai nam sinh đỏ lên, lắp bắp mở miệng: “Xin hỏi toà nhà A ký túc xá nam đi như thế nào ạ?”
Có đến vài người chỉ đường giống như cô, nhưng không biết tại sao lại có rất nhiều người tìm cô, nói cả một ngày, cổ họng cô cũng sắp rách rồi.
Nghe vậy thì cô uể oải chỉ vào tòa nhà bên phải nam sinh: “Cậu quay đầu lại nhìn, bên cạnh toà nhà kia có viết toà nhà A đúng không?”
Nam sinh quay đầu, quả nhiên đã nhìn thấy. Cậu ấy nắm chặt vali đồ đạc trong tay, cảm thấy cứ thế rời đi thì không cam tâm.
“Vậy... Chị ơi, chị có biết lớp học của khoa vật lý ở bên nào không ạ? Bọn em phải đến báo cáo.”
Thẩm Tri Ý chỉ cho cậu ấy: “Cậu đi về phía kia là có thể thấy được, nếu như không biết có thể hỏi bạn học bên đường, bọn họ sẽ chỉ bạn.”
Cô hoà nhã nở nụ cười: “Đừng ngại, không biết cứ hỏi, sinh viên đại học sẽ không ăn thịt bạn đâu.”
Nam sinh nhìn khuôn mặt tươi cười của cô thì thoáng thẫn thờ.
Khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ bị hơi nóng hun cho hơi hồng, tóc buộc thành đuôi ngựa ở sau gáy, cần cổ nhỏ dài dưới ánh mặt trời trắng đến chói mắt, ngũ quan không hề có bất kỳ cảm giác công kích nào, mặt tròn, đôi mắt cũng tròn xoe, ngay cả độ cong nhếch lên của khoé miệng cũng cong đều.
Đó là loại xinh đẹp sẽ không công kích bất cứ ai.
"Bạn học?"
Thấy cậu ấy mãi không có phản ứng gì, Thẩm Tri Ý nghi ngờ cầm cờ quơ quơ về phía cậu ấy.
Nam sinh như vừa tỉnh giấc chiêm bao, nhìn cô bỗng nhiên đỏ mặt: “Đàn chị... Em... Em tên là Chu Kha, khoa vật lý.”
Thẩm Tri Ý bối rối ngơ ra, không hiểu sao còn giới thiệu bản thân, chỉ có thể ngốc nghếch nói tên của mình.
"Thẩm Tri Ý."
“Vậy...” Nam sinh nuốt một ngụm nước bọt, hỏi cô: “Em có thể hỏi một chút, chị có bạn trai chưa?”
“Hả?”
Thẩm Tri Ý sửng sốt, còn chưa phản ứng lại thì một bàn tay bỗng nhiên ôm lấy bờ vai của cô, kéo cô vào trong lồng ngực.
Giọng người đàn ông trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu của cô.
“Xin lỗi, cô ấy có bạn trai rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT