Hôm nay là ngày thứ Hai, thời tiết đẹp, thích hợp ra ngoài.

Nhưng mà Thẩm Tri Ý đi làm vẫn đến muộn.

Cô xách túi chạy vào văn phòng, thiếu chút nữa đụng phải trưởng phòng đang mở cuộc họp. Trong nháy mắt nhìn thấy trưởng phòng, lòng cô lạnh như tro tàn, chuẩn bị thu dọn đồ đạc cuốn gói về nhà.

Một tháng gần đây chắc chắn là sao thủy nghịch hành của cô!

Trời ạ, thời gian trước cô không nên mở cái cuốn tiểu thuyết Mary Sue kia ra, như vậy cũng không đến nỗi bị ngáo đến mức thức đêm chơi game, rồi ngày hôm sau thức dậy lại bị sốt cao, làm cho hôm qua cô đi phỏng vấn đơn vị chuyên nghiệp lung ta lung tung, lại gián tiếp dẫn đến hôm nay cô bị đi làm trễ, còn bị trưởng phòng bắt tại trận!

Cô sẽ không phải vừa chịu nỗi đau sau khi mất cơ hội trở thành nhân viên biên chế vẻ vang, giờ lại mất luôn công việc chứ?

Cũng may hôm nay dường như trưởng phòng có tâm sự gì, nhìn cũng chẳng thèm nhìn cô mà ra khỏi văn phòng.

“Sao vậy?” Trong lòng cô vẫn còn sợ hãi đặt túi xuống, hỏi đồng nghiệp bên cạnh.

“Cô không biết à?” Đồng nghiệp kinh ngạc nhìn cô.

“Tôi nên biết gì ư?”

“Cũng đúng, cô chỉ là một thực tập sinh.”

Thẩm Tri Ý: “...”

Nói chuyện thì cứ nói, sao lại chọc dao vào tim cô làm gì?

Nếu không phải cô thật sự không tìm thấy công việc tiền lương 5000, chi trả năm loại bảo hiểm và nhà ở, bao cơm trưa, thì chỉ cần một giây thôi cô cũng muốn đạp đổ cái công ty rác rưởi này, thuận tiện cũng đá luôn đám đồng nghiệp quái gở và vị lãnh đạo ngu ngốc ở văn phòng đi.

Mới làm thực tập sinh một thời gian, oán khí của cô đã đủ nuôi mười thanh tà kiếm rồi.

Đồng nghiệp thở dài: “Cô không biết sao, công ty chúng ta quyết định mở rộng sản nghiệp trong nước, con trai của chủ tịch quay lại tiếp quản công ty.”

“Hả?”

Thẩm Tri Ý ngẩn người: “Chủ tịch đầu trọc của chúng ta còn có con trai sao? Không phải ông ta vô sinh, phải dùng số tiền lớn để tìm con sao?”

Đồng nghiệp cũng sửng sốt, sau khi ngẩn ra thì không nhịn được nở nụ cười.

“Người cô nói chỉ là chủ tịch của cái công ty này của chúng ta thôi. Chúng ta chỉ là một chi nhánh rất nhỏ của công ty thôi, tổng công ty ở nước ngoài, đó mới là ông chủ chân chính của chúng ta.”

“Công ty chúng ta chỉ là được ném ở trong nước để thử nghiệm, chắc là chủ tịch cũng đã quên trong nước còn có một công ty như thế, bình thường cũng không áp chỉ tiêu gì, phúc lợi đãi ngộ lại cao, ngoại trừ lãnh đạo ngu ngốc một chút thì quả thực chính là phúc của người làm công.”

“Kết quả không ngờ con trai chủ tịch nói đến là đến, nghe nói vài lãnh đạo cấp cao đều phải thông qua quan hệ mới vào được, bây giờ không phải là bắt đầu hoảng rồi sao?”

Thẩm Tri Ý nhớ tới sắc mặt của trưởng phòng lúc cô mới vừa vào cửa. Chẳng trách lại khó coi như vậy, chắc là anh ta chưa nghĩ ra phải giải thích với ông chủ tương lai như thế nào, anh ta chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp trường đại học làm sao mà ngồi lên vị trí trưởng phòng này được chứ?

Các ban ngành trong công ty liên quan nhau nhiều như vậy, nhưng người mà Thẩm Tri Ý ghét nhất là trưởng phòng này. Bởi vì cô không biết nhìn sắc mặt, cũng không học được cách a dua nịnh hót anh ta, cho nên anh ta luôn luôn nhằm vào cô, biết cô trong thời kỳ thực tập mà đổi công ty thì không hay nên càng chèn ép cô hơn.

Nếu không phải vì tiền lương 5000 và một phần lý lịch đẹp đẽ, đánh chết Thẩm Tri Ý cũng không muốn chịu cái nỗi uất hận này!

Cô lấy trong ngăn kéo ra một gói đồ ăn vặt, quyết định chúc mừng việc trưởng phòng ngu ngốc nghỉ việc trước đã.

Kết quả vừa mới xé túi đóng gói ra, trưởng phòng đã đi vào trong văn phòng với gương mặt tối sầm.

Thẩm Tri Ý nhanh nhẹn cất đồ ăn vặt vào trong ngăn kéo, thuần thục mở WPS ra, nhìn bảng số liệu tuần bằng ánh mắt cực kỳ thân thiết.

Rất dễ thấy, trưởng phòng sẽ không bỏ qua một nhân việc làm việc “nghiêm túc”.

“Thẩm Tri Ý, lãnh đạo mới muốn tới công ty, cô đi hỗ trợ tiếp đãi một chút.”

Nói êm tai là hỗ trợ tiếp đãi, nói khó nghe chính là làm chân chạy miễn phí sức lao động.

Giữa trưa, Thẩm Tri Ý cầm theo trà sữa mua cho lãnh đạo chạy về phía công ty dưới ánh mặt trời. Ánh mặt trời ban trưa nóng đến đáng sợ, chói chang đến nỗi khiến cô không mở mắt ra được.

Bên này là khu mới, cây cối ven đường trụi lủi, ngay cả lá cũng không có, cô cứ thế phơi dưới nắng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cuối cùng, cô nổi giận. Tìm một bậc thang râm mát đặt mông ngồi xuống, rốt cuộc tiến hành công cuộc buông xuôi.

Cô không làm nữa!

Dù sao cũng không thể chuyển lên làm chính thức, vì cái lý lịch của cô mà làm trâu làm ngựa cho người ta như thế căn bản là không đáng!

Cô lấy điện thoại ra, sưng mặt lên, quyết định thừa thế xông lên nói với nhân sự cô không làm nữa. Kết quả cô còn chưa gửi tin nhắn, trước mặt bỗng nhiên dừng một chiếc xe, sau đó...

Mặt cô bị phun đầy khói xe.

Thẩm Tri Ý: "..."

Thẩm Tri Ý nhặt một hòn đá dưới chân ném mạnh về phía bánh xe: “Có phải bị bệnh không hả? Có phải anh bị bệnh nặng không? Không nhìn thấy ở đây có người ngồi à? Đôi mắt không cần thì quyên cho người cần đi!”

Vốn dĩ hơi đã nghẹn rồi rồi còn bị phun khói đầy mặt, cô càng tức giận.

Có lẽ công kích không hề hấn gì của cô tạo nên tác dụng, cửa sổ xe phía sau chậm rãi hạ xuống, người đàn ông ngồi sát cửa nghiêng đầu lẳng lặng nhìn cô.

Đó là một người đàn ông với vẻ ngoài rất đẹp trai, mày kiếm, môi mỏng, mũi cao thẳng, khuôn mặt thâm thúy, nhưng khuôn mặt này lại quá lạnh nhạt, như ngậm lấy băng tuyết quanh năm không tan ra được.

Thẩm Tri Ý thì ngược lại, cô ngồi ở bậc thềm vườn hoa, quần jean màu nhạt hơi bị cọ bẩn, tóc mái bị mồ hôi làm ướt nhẹp, từng sợi từng sợi dán lên má cô, khuôn mặt nhỏ bị nắng hun đến đỏ bừng, mặt phồng lên, hung hăng hút một ngụm trà sữa.

“Nhìn cái gì? Bồi thường tiền, phí tổn hại tinh thần.”

Người đàn ông thu hồi ánh mắt, quay vào trong cửa sổ xe.

Một giây sau, người lái xe xuống dưới.

Anh ta đưa cho Thẩm Tri Ý một tấm danh thiếp: “Chào cô, nếu như cô cho rằng hành vi vừa rồi là sỉ nhục cô, cô có thể gọi điện thoại tới số bên trái, bọn họ sẽ đàm phán phí tổn thất tinh thần cho cô.”

Sau khi nói xong, trợ lý cũng không phản ứng tới cô nữa, anh ta mở nắp xe phía trước nhìn một chút, cuối cùng bất đắc dĩ nói với người trong xe: “Động cơ bị hỏng rồi, phải tìm người tới đổi hoặc xe kéo.”

Người đàn ông khép tài liệu trong tay lại, hỏi anh ta: “Cách công ty còn xa lắm không?”

Trợ lý nói: “Đi qua đó khoảng mười phút, hay là tôi gọi điện thoại cho người của công ty đó tới đón?”

“Không cần, tôi tự đi, cậu ở chỗ này chờ đi.”

Anh mở cửa xuống xe.

Không có điều hòa, sóng nhiệt bên ngoài phả thẳng vào mặt, người đàn ông không thể không tháo mấy chiếc cúc áo âu phục ra.

Trợ lý đưa ô cho anh: “Tổng giám đốc Tống, anh cầm ô đi, chỗ này nóng.”

Tống Thời Việt không từ chối.

Anh cầm ô, anh mắt lại rơi xuống cô gái bên cạnh đã ngồi chỗ này từ đầu.

Trong tay cô vẫn còn cầm danh thiếp mà trợ lý đưa, nhìn chữ bên trên, ánh mắt cô có hơi ngốc. Khuôn mặt nhỏ bị nắng chiếu đến đỏ ửng, gò má không cẩn thận bị dính chút bẩn, trong lòng ôm một đống trà sữa, trong tay còn cầm một cốc, bờ môi hơi ướt át, đôi mắt cũng rất to, ướt nhẹp, giống như mèo nhỏ không cẩn thận bị lạc ở ngoài.

Bẩn thỉu.

Lại đáng thương...

Không biết vì sao ánh mặt trời hôm nay cực kỳ chói chang, cây xung quanh trụi lủi, cũng ít tòa nhà, chỉ có chỗ cô ngồi là có chút bóng cây.

Tống Thời Việt nhìn mặt cô, không khó tưởng tượng sao cô lại ngồi ở chỗ này.

Quỷ thần xui khiến, anh đưa ô trong tay hướng về phía cô.

Động tác của anh dọa Thẩm Tri Ý một cái, cả người ôm trà sữa hơi co lại: “Anh làm gì thế?”

Người đàn ông cũng lạnh nhạt như mặt của anh.

“Ô.”

Thẩm Tri Ý nhìn cái ô trong tay anh, ánh mắt không tự chủ được rơi vào cái tay cầm ô. Tay của người đàn ông rất ưa nhìn, vừa nhìn đã biết quen sống trong nhung lụa, đốt ngón tay thon dài, mỗi một tấc da thịt đều lộ ra cảm giác tự phụ.

Đợi một lát, thấy mèo nhỏ ngồi trên bậc thang không có động tác gì, Tống Thời Việt thu ô lại.

Cũng đúng, lòng cảnh giác của mèo nhỏ rất mạnh, sao lại tùy tiện tiếp nhận lòng tốt của người xa lạ được.

Thẩm Tri Ý vừa nhìn cái ô có thể cứu cô khỏi nước sôi lửa bỏng sắp bị thu lại thì cuống lên, ném trà sữa trong lồng ngực đi, duỗi tay giật lấy.

“Anh làm gì thế, không phải nói muốn đưa cho tôi sao?”

Tống Thời Việt nhìn cô ném trà sữa vào bồn hoa, lại nhìn thoáng qua cái cốc của riêng mình bị cô cầm chặt trong tay, khóe miệng nhếch lên một độ cong khó mà nhận ra, anh đưa cái ô vừa thu lại cho cô.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Xin lỗi, xe hỏng rồi nên buộc phải dừng trước mặt cô chứ không phải cố ý phun lên mặt cô.”

Âm sắc của anh lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp giống như rượu ướp lạnh, mang theo hơi lạnh hắt lên mặt cô.

Sự tức giận đầy người Thẩm Tri Ý bỗng nhiên tiêu tan đi rất nhiều, nghĩ tới hành vi cố tình gây sự của mình vừa rồi, cô hơi lúng túng gãi mặt.

“Bỏ đi, tâm trạng tôi không tốt mới nói vậy, dù sao thì đường cũng ở đây, xe muốn dừng chỗ nào tôi cũng không quản được.”

Cô nhìn toàn thân đồ tây màu đen của anh, nhìn đã thấy nóng, suy nghĩ một chút, đẩy ô trở lại: “Anh tự che đi, tôi không cần.”

Cô đứng lên phủi bụi trên mông, nhận mệnh nhặt trà sữa vừa vứt trong bồn hoa lên, lau mồ hôi trên mặt, trở về công ty.

Mới đi chưa được mấy bước, trên đỉnh đầu bỗng nhiên xuất hiện một bóng râm, Thẩm Tri Ý ngẩng đầu, nhìn thấy một góc ô.

Tống Thời Việt che ô bên cạnh cô. Áo khoác màu đen trên người đàn ông không biết đã được cởi ra từ lúc nào, vắt tùy ý trên cẳng tay, áo sơ mi màu trắng nhét vào trong quần tây làm nổi bật vai rộng chân dài của anh.

“Đi cùng đi, có khi còn tiện đường.”

Thẩm Tri Ý bất ngờ liếc mắt nhìn anh. Cô khá thấp, Tống Thời Việt lại rất cao, từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy đường cằm dưới ưu việt của anh.

Cô cúi đầu, nhìn cái quần phủi mãi vẫn xám xịt, giày cũng không biết cọ bẩn ở đâu, mồ hôi trên mặt cũng chưa khô hết, cả người chật vật vô cùng.

Hai người đối lập, Thẩm Tri Ý giống người ra đường ăn xin, nhìn thoáng qua muốn tiền không có tiền, muốn nhan sắc không có nhan sắc.

Lần này cô xác định, người đàn ông nhìn dường như rất lạnh nhạt này tâm địa còn khá tốt, không cần tiền không cần sắc, chỉ đơn thuần thấy cô đáng thương thôi.

Cô toét miệng nở nụ cười ngây ngô: “Không ngờ anh còn khá tốt.”

Tống Thời Việt: "..."

Cảm giác không phải là lời khen tốt đẹp gì.

“Anh định đi chỗ nào?” Thẩm Tri Ý hỏi anh.

Tống Thời Việt báo tên công ty.

Thẩm Tri Ý sửng sốt: “Đó không phải là công ty tôi sao?”

Tống Thời Việt cũng sửng sốt, cúi đầu nhìn cô. Trước ngực cô có đeo thẻ nhân viên, bên trên có ba chữ “Thực tập sinh” cực kỳ rõ ràng.

Chẳng trách lúc nắng nóng thế này lại đi mua nhiều trà sữa như vậy.

Thẩm Tri Ý lại nhìn mặt anh một chút, xác định trước đây trong công ty đúng là không có người này. Nếu không, với khuôn mặt này của anh, chắc chắn sẽ chiếm lấy mấy cái tin tức hóng hớt của công ty.

“Đi xin việc à?” Cô hỏi.

Tống Thời Việt nhìn cô một cái: “Sao lại cảm thấy tôi đi phỏng vấn?”

Thẩm Tri Ý hút ngụm trà sữa: “Bởi vì tôi chưa từng gặp anh ở công ty, tôi nghe nhân sự nói hôm nay sẽ có nhân viên mới đến phỏng vấn, anh xem anh đi, ăn mặc nghiêm chỉnh như thế, vừa nhìn đã biết là đến phỏng vấn.”

Còn ông chủ mới...

Tổng công ty cũng ở nước ngoài, dù thế nào thì ông chủ mới cũng nên là người nước ngoài.

Người đàn ông không lên tiếng, Thẩm Tri Ý đắc ý hất đầu lên.

“Anh có quan hệ gì với người trong công ty không?” Cô lại hỏi.

Đôi mắt hẹp dài của Tống Thời Việt lặng lẽ nheo lại: “Có quan hệ mới có thể vào à?”

“Cũng không phải...” Thẩm Tri Ý chuyển túi trà sữa trong tay sang một tay khác: “Vẫn có thể vào nhưng sẽ giống như tôi.”

Cô quơ quơ túi trà sữa trong tay: “Chuyên làm việc để hầu hạ mọi người, nếu như anh dẻo mồm biết nịnh hót thì coi như tôi chưa từng nói.”

Chẳng biết vì sao, khi nhìn dáng vẻ tức giận của cô, Tống Thời Việt ngồi máy bay một ngày bị lệch múi giờ đến mức đầu óc choáng váng đột nhiên cảm thấy tâm trạng lại tốt hơn một chút.

Anh cong đuôi lông mày: “Vậy có phải tôi nên nhanh chân chạy đi không? Dù sao thì hình như đúng là tôi không có mối quan hệ gì.”

Nói chuyện đến đây, Thẩm Tri Ý lập tức hưng phấn, nhếch miệng ào ào nói ra hết mấy việc đáng nhổ nước bọt của toàn bộ những vị lãnh đạo ngu ngốc trong công ty.

Sau khi nhổ nước bọt xong thì sự tức giận trong lòng quả nhiên tan đi không ít, cô ném cốc trà sữa đã hết trong tay vào thùng rác, duỗi tay ra với người đàn ông.

“Gặp nhau chính là duyên, làm quen một chút, Thẩm Tri Ý.”

Tống Thời Việt vươn tay ra nắm lấy tay cô, đầu ngón tay man mát, nhẹ nhàng chạm vào sau đó lịch sự rời đi.

"Tống Thời Việt."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play