Ở đây một tháng, Thẩm Tri Ý cảm thấy như đang ở thiên đường, bởi vì lần đầu tiên cô trải nghiệm được...
Hóa ra có tiền thì thật sự muốn làm gì cũng được.
Trang viên này lớn đến vượt quá sức tưởng tượng của cô, không chỉ có vườn hoa rộng lớn mà còn có rừng cây ăn quả và vườn nho, phía sau còn có trang trại nuôi ngựa rộng lớn, bên ngoài là rừng rậm tươi tốt.
Lúc này đang là mùa hạ, chùm nho mọng nước đung đưa trên đầu cành cây, quả dưa gang toả ra mùi thơm của quả chín, quả đào to kéo cành cây nặng trĩu...
Mỗi sáng sớm Thẩm Tri Ý đều xách giỏ chạy lung tung trong trang viên, khi cô trở lại thì cái giỏ đã bị cô nhét đầy. Bên cạnh hoa tươi và trái cây, không biết cô còn đào được ở đâu mấy thứ rất hay.
Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, cô dựa vào trình độ tiếng Anh kiểu Trung sứt sẹo của mình đã thành lập được tình hữu nghị sâu sắc với các hầu gái trong trang viên.
Theo ý của cô nói là: Tiếng Trung của bọn họ và tiếng Anh của cô sứt sẹo như nhau. Cho nên ở một mức độ nào đó đã tạo nên một quá trình giao tiếp không hề bị cản trở.
Tống Thời Việt tỉnh dậy từ giấc ngủ trưa, đi tới phòng tìm cô. Không hề bất ngờ, bên trong trống rỗng không có một ai. Anh gọi điện thoại cho cô thì phát hiện điện thoại của người nào đó ném ở trên giường, chẳng buồn mang theo.
Đến cuối cùng, anh chỉ có thể cầm sách ngồi bên trong đình viện, người giúp việc pha trà đặt bên cạnh anh.
Không tới một tháng đã đủ để cho toàn bộ hầu gái làm lâu năm trong trang viên thăm dò được tính cách của anh. Mặc dù bề ngoài của thiếu niên nhìn dịu dàng giống như bà chủ nhưng tính cách có hơn phân nửa là di truyền từ Tống Lẫm.
Nhìn vẻ ngoài như hiền lành nhưng thực ra lại lạnh lùng cách xa người ngàn dặm.
Anh cũng không giống như Thẩm Tri Ý có thể thành công kết thân được với những hầu gái ở đây. Đương nhiên, tư tưởng chủ tớ thâm căn cố đế cũng không thể làm cho những người hầu ở đây đối xử với anh như bạn bè được.
Bởi vì những thứ anh đã từng trải qua, anh cũng không làm được việc giống như một quý tộc chân chính sai bảo người hầu mà không có chút gánh nặng nào. Anh và người hầu giống như hai nhóm người sinh sống cùng một nơi nhưng không hề liên quan gì đến nhau. Ai bận việc của người nấy, không quấy rầy lẫn nhau, cũng không giao lưu.
Cho nên khi hầu gái bị thiếu niên gọi lại thì ngẩn người, sau đó vội vã cúi đầu.
“Mời cậu nói.”
Tống Thời Việt cụp mắt nhìn tài liệu tiếng Anh trong tay, bên trong là một vài nội dung liên quan tới nhà họ Tống. Tiếng Anh trên đó nhìn rất tối nghĩa làm anh nhìn đến đau mắt, không nhìn thấy người kia thì đầu cũng bắt đầu đau.
“Thẩm Tri Ý đâu?” Anh hỏi.
Hầu gái trả lời anh: “Cô ấy đi vào trong rừng hái nấm rồi.”
Đêm qua có một cơn mưa, cơn mưa lớn trút xuống, mặt đất lục tục mọc lên những cây nấm tươi mới. Thẩm Tri Ý biết được nên nóng lòng ôm cái giỏ nhỏ của mình chạy về phía rừng. Đi cùng cô còn có người hầu hôm nay được nghỉ.
Hầu gái đứng bên cạnh thiếu niên phóng tầm mắt về phía xa. Lúc này ánh mặt trời đã dần ngả về tây, cơn gió không nóng không khô phất qua bình nguyên trống trải, rừng rậm thấp bé xa xa bị gió thổi vang lên tiếng rì rào, hoa hồng bị ép đến đung đưa cánh hoa.
“Giờ này chắc là sắp trở về rồi.”
Cô ấy vừa dứt lời, phía đường chân trời dần xuất hiện mấy bóng người.
Tống Thời Việt híp mắt nhìn về phía đó.
Cổng trang viên là một vườn hoa rất lớn, ngoài hoa hồng và hoa tường vi thì còn rất nhiều chủng loại hoa khác nhau.
Thẩm Tri Ý đi qua lại trong vườn hoa, cô mặc một chiếc đầm dây màu cam vàng, trên đầu đội một cái mũ che nắng được đan bằng cỏ, tóc dài được bện thành hai cái bánh quai chèo buông xuống hai bên.
Tay trái cô xách giỏ, tay phải ôm một quả dưa hấu, đi lại nhẹ nhàng, dáng người mềm mại lao về phía anh.
Giống như con bướm nhẹ nhàng chạm vào trong lòng thiếu niên.
"Tống Thời Việt!"
Người Thẩm Tri Ý còn chưa tới, giọng nói đã truyền tới bên tai thiếu niên trước.
“Anh xem này! Em lên núi hái được rất nhiều nấm! Buổi tối chúng ta ăn lẩu nấm được không?”
Cô chạy tới trước mặt anh, đưa chiến lợi phẩm tràn đầy cho anh xem.
Tống Thời Việt cúi đầu nhìn giỏ nấm đầy ắp của cô, dựa vào sự hiểu biết nông cạn của anh đối với loài nấm, nhìn lướt qua đã thấy rất nhiều loại không thể ăn được.
Anh duỗi tay lật qua lật lại, chọn cây có màu sắc tươi đẹp nhất đặt ở trong tay.
“Em muốn độc chết mọi người sau đó thừa kế toàn bộ tài sản của trang viên sao?”
“Ui...” Thẩm Tri Ý nghẹn lời: “Em thấy nó rất đẹp.”
Hầu gái tiến lên phía trước nói: “Không sao, đầu bếp trong trang viên biết giống nấm nào không có độc, cô đưa giỏ cho tôi, muốn ăn cái gì để nhà bếp sắp xếp.”
Thẩm Tri Ý đưa giỏ ra, lòng đầy chờ mong nhìn cô ấy: “Ông ấy biết làm lẩu nấm không ạ?”
Cô nói tiếng Trung, mặc dù người hầu làm việc ở đây ít nhiều đều biết một chút tiếng Trung nhưng gặp những câu phức tạp thì lý giải có chút vấn đề.
Hầu gái suy tư một chút, do dự nói: “Ý cô là... dùng nấm này để làm thành đồ ăn kèm khi ăn lẩu sao?”
“Không phải, là làm lẩu nấm...” Thẩm Tri Ý nói: “Khà khà ăn ngon!”
Hầu gái dùng tiếng Trung trúc trắc của mình lặp lại lời của cô: “Khà khà ăn ngon?”
Tống Thời Việt lặng lẽ thở dài, khép tư liệu trong tay lại, tiện tay nhận lấy giỏ nấm trong tay hầu gái.
“Để anh làm.”
Thẩm Tri Ý tung ta tunh tăng đi phía sau anh: “Hả? Anh có thể làm cái này á?”
Tống Thời Việt đi vào nhà bếp: “Không biết, nhưng anh giỏi nghiên cứu.”
Thẩm Tri Ý: "..."
Bước chân của thiếu niên rất lớn, Thẩm Tri Ý đi theo phía sau anh buộc phải bước nhanh mới đuổi kịp được anh.
Trong lòng cô còn ôm quả dưa hấu không buông tay, cô nâng cái mũ che nắng bị gió thổi có chút lệch đi, nhảy nhót đi bên cạnh anh, giơ quả dưa hấu trong tay lên vỗ vỗ.
“Anh làm lẩu nấm cho em ăn, em mời anh ăn dưa hấu được không? Đây là do em lựa chọn thật kĩ từ trong ruộng dưa đấy, chắc chắn là vừa chín mọng vừa ngọt.”
Tống Thời Việt liếc nhìn quả dưa hấu trong tay cô: “Sao anh nhớ trong trang viên hình như không trồng dưa hấu.”
Thẩm Tri Ý cười hì hì: “Trong trang viên không có nhưng chủ nông trường bên cạnh lại có. Em còn nói chuyện với chị gái trồng dưa bên kia mười phút, sau đó cô ấy đưa cho em một quả dưa hấu.”
“Em nghe hiểu được cô ấy nói gì sao? Hay là em cảm thấy em nói cô ấy hiểu được?”
Thẩm Tri Ý không phục hừ một tiếng: “Em nói cho anh biết, anh đừng khinh thường em. Mặc dù em không hiểu cô ấy nói cái gì nhưng cô ấy muốn cho em dưa hấu là sự thật, hơn nữa... Em nghe thấy cô ấy khen em beautiful.”
"Beautiful?" Tống Thời Việt nở nụ cười.
Anh nhìn thiếu nữ ôm dưa hấu đi bên cạnh mình.
Mũ che nắng rộng vành tôn lên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp. Mi mắt vừa dày vừa dài, hai đôi mắt bị mi mắt bao trùm vừa đen vừa sáng giống như quả nho, lúc cười lên lúm đồng tiền trên gò má như ẩn như hiện.
Thắt lưng nhỏ nhắn càng tôn lên đường cong lung linh của thiếu nữ, hai cánh tay như củ sen lắc lắc dưới ánh mặt trời, trắng đến phát sáng.
Rất là beautiful, anh nghĩ trong lòng.
Mấy ngày này ở trang viên, Thẩm Tri Ý giống như chim nhỏ vậy, chơi đến vui vẻ quên trời quên đất.
Đến lúc khai giảng, cả người cô không những gầy đi năm cân mà còn đen đi hai tông, đứng cùng một chỗ với Tống Thời Việt có làn da trời sinh đã trắng lạnh, so ra đúng là vô cùng thê thảm.
Vì phải đưa cô đến trường học, Liễu Mai và Thẩm Ngọc Sơn đặc biệt xin nghỉ ba ngày.
Lúc thu dọn đồ đạc cho cô, Liễu Mai hận không thể mang theo luôn toàn bộ cả nhà.
Thẩm Tri Ý nhìn bà muốn nhét trứng gà trong tủ lạnh vào trong vali đồ thì rốt cuộc không nhịn được nữa.
“Không phải chứ mẹ, mẹ làm gì đấy? Mẹ xem mẹ bỏ dưa muối vào trong con còn có thể nhịn được nhưng mẹ bỏ trứng gà vào làm gì?”
Liễu Mai lưu luyến lấy trứng gà ra: “Không phải mẹ nghĩ con lần đầu tiên xa nhà cho nên muốn mang chút đồ đặc sản cho bạn cùng phòng con sao? Trứng gà này là trứng gà đất mẹ đặc biệt mua đấy, rất quý.”
Thẩm Tri Ý ngăn bà lại: “Trứng gà thì ở đâu mà không mua được? Hơn nữa chúng ta đi máy bay, mẹ bỏ đồ đạc nặng quá sẽ phải thêm tiền.”
Khi một nhà ba người mang theo hai cái vali đồ to tướng đứng dưới lầu ký túc xá thì Thẩm Tri Ý cực kỳ hối hận lúc trước không nghiêm khắc ngăn cản Liễu Mai nhét đồ vào trong vali của cô.
Ánh nắng buổi trưa nóng đến đáng sợ, xung quanh chỉ có học sinh mới và một vài đàn anh đàn chị nhiệt tình đi tới đi lui.
Liễu Mai nhìn hai cái vali đồ trong tay, lại nhìn Thẩm Tri Ý một chút.
“Con bị phân tới tầng mấy?”
Thẩm Tri Ý lặng người: “... Tầng sáu.”
Liễu Mai đẩy cho Thẩm Ngọc Sơn: “Ngơ ngác gì nữa? Còn không mau làm việc đi, anh còn hi vọng hai mẹ con em chuyển à?”
Người thành thật Thẩm Ngọc Sơn chỉ có thể nhăn mặt di chuyển vali đồ đạc, dì quản lý ký túc gân cổ họng hô to.
“Người lớn là đàn ông trong nhà sau khi chuyển đồ lên thì nhanh chóng đi xuống, không thể ở lại ký túc xá nữ.”
Hoàn cảnh trong ký túc xá trường bọn họ cũng tạm, phòng bốn người, có ban công, máy lạnh, còn có nhà vệ sinh riêng.
Lúc Thẩm Tri Ý đi vào thì ba người bạn cùng phòng đều đã đến, để lại cho cô cái giường gần cửa.
Năng lực xã giao của Liễu Mai hoàn toàn được thể hiện vào lúc này.
Vẻn vẹn chỉ có hai mươi phút, chỉ dựa vào mấy bình dưa muối độc môn mình tự làm, thành công kéo được niềm vui của ba người bạn cùng phòng, họ cũng hứa hẹn sau này sẽ chăm sóc tốt cho cô.
Lúc bọn họ đi, Thẩm Tri Ý còn không nỡ, ôm Liễu Mai cọ qua cọ lại.
Liễu Mai đẩy cô ra: “Con mấy tuổi rồi? Còn quấn lấy mẹ.”
“Ở đây phải cố gắng hoà thuận với bạn học, bị bắt nạt cũng đừng nhẫn nhịn không lên tiếng, phải nói với giáo viên hoặc bố mẹ. Thực sự không được thì đi tìm Tiểu Việt, dù sao hai con cũng gần nhau.”
“Ở bên ngoài muốn ăn cái gì thì mua cái đó, không cần phải nghĩ tiết kiệm cho bố mẹ, không đủ tiền thì nói với mẹ, bố mẹ chỉ có một mình con là con gái, cũng không phải không nuôi nổi.”
“Con biết rồi...”
Lúc này Liễu Mai và Thẩm Ngọc Sơn mới đi về.
Trên đường Thẩm Tri Ý trở về ký túc xá thì nhận được điện thoại của Tống Thời Việt.
“Muốn đi ăn cơm tối với anh không?”
“Anh đến đây à?”
Người ở đầu bên kia điện thoại cười: “Lẽ nào anh còn hi vọng em tới?”
Lời nói này hơi quá...
Thẩm Tri Ý nói: “Không ăn với anh đâu, em muốn ở cùng với bạn cùng phòng, bọn họ mới là người làm bạn với em bốn năm, em muốn tạo mối quan hệ với bọn họ trước.”
Bữa cơm này coi như là buổi liên hoan ký túc xá đầu tiên của các cô, địa điểm do bạn cùng phòng người địa phương chọn, một nhà hàng chuyên gà.
Thẩm Tri Ý chưa từng ăn cái này, lần đầu tiên ăn lập tức cảm thấy vô cùng chấn động, thế gian lại có loại “thần khí” ăn với cơm như thế!
Hơn nữa, sáng nay cô bận chuyển ký túc xá, căn bản không ăn gì, đã đói bụng từ lâu rồi, ngồi xuống là chỉ tập trung cúi đầu ăn cơm.
Ba người khác không đói bụng như cô, lúc ăn cơm còn tâm sự linh tinh.
“Các cậu đã nghe chưa, trường gần đây có một anh chàng đẹp trai mới tới.”
“Là cái người mà tớ nghĩ tới sao?”
“Cho một chút ám hiệu nhé, Audi A8, thủ khoa đại học đúng không?”
“A... Chính là cậu ấy, quả nhiên người với người có chênh lệch quá nhỉ. Có tiền thì thôi đi, thành tích còn tốt, càng quá đáng hơn là cậu ấy còn đẹp trai!”
“Tớ khá là muốn biết cậu ấy có bạn gái chưa nhỉ?”
“Cái này không biết được, hôm nay mới vừa biết tin, tin tức còn không nhanh đến như vậy.”
“Cũng không biết là kiểu người gì mới có thể xứng với...”
Thẩm Tri Ý nhấc tay: “Tớ!”
Ánh mắt mọi người kinh ngạc nhìn về phía cô.
Thẩm Tri Ý vuốt cái bụng, ngại ngùng nở nụ cười.
“Tớ có thể ăn thêm một bát cơm không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT