*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đêm khuya, biệt thự lưng chừng núi rất yên tĩnh, chỉ có dưới lầu của biệt viện đôi khi vang lên một vài tiếng côn trùng. Tối nay không có sao, cũng chẳng có trăng, không trung tối đen giống như một khối mực không thể mài được.

Tống Thời Việt ngồi trên ban công bên ngoài phòng. Anh không bật đèn, ánh đèn đường tối tăm mờ mờ ảo ảo của đình viện hắt lên mặt anh, chỉ nhìn thấy một đường viền mơ hồ.

Anh ngồi tựa lên ghế không chẳng màng hình tượng, ngửa đầu lên yên lặng nhìn chằm chằm vào hư không, khuôn mặt hơi mê li, không biết đang nghĩ cái gì.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, anh lấy điện thoại, trên màn hình điện thoại to bằng lòng bàn tay phản chiếu khuôn mặt anh rất rõ ràng.

Khuôn mặt vốn dĩ không có biểu cảm gì lúc này lại càng lạnh hơn, giống như sương tuyết ngưng tụ trong mùa đông.

“Tiểu Việt...”

Giọng Liễu Mai run rẩy vang lên trong điện thoại: “Hôm nay Tuế Tuế có hỏi con cái gì không? Sao bỗng nhiên con bé lại nhắc tới chuyện tám tuổi với dì vậy?”

“Con...” Tay cầm điện thoại của Tống Thời Việt hơi khựng lại một chút, anh nhắm mắt, thở dài thật sâu.

“Cô ấy... Cô ấy muốn ngả bài với con.”

“Ngả bài!” Liễu Mai nghẹn ngào thốt lên: “Nó ngả bài gì với con? Nó có cái bài gì để ngả!”

“Dì Liễu...” Tống Thời Việt động viên bà: “Trước tiên dì bình tĩnh có được không? Bây giờ Tuế Tuế đang ở nhà sao?”

Đột nhiên Liễu Mai khựng lại tại chỗ.

Bà ngừng thở, không dám thở mạnh ra một tiếng, trong không khí bỗng nhiên yên tĩnh đến đáng sợ.

Vài giây sau, trong phòng tắm vang lên tiếng nước.

Nghe thấy tiếng nước, Liễu Mai nhẹ nhàng thở ra, như thoát lực mà dựa vào tường.

“Nó ở nhà, bây giờ đang tắm.”

Tống Thời Việt nói: “Dì Liễu, dì nghe con nói, trong nhà cách âm không tốt, dì đừng nói gì cả, cứ làm bộ như không biết, có chuyện gì ngày mai chúng ta lại nói.”

“Tiểu Việt...” Liễu Mai có chút đau khổ nhắm mắt lại, giọng nói xen lẫn sự nghẹn ngào.

“Con nói xem có phải nó biết cái gì không? Nếu không sao đột nhiên lại hỏi như vậy? Đã nhiều năm như thế, nó quên sạch sẽ đi không được sao?”

“Không sao đâu, dì đừng lo lắng, cô ấy chỉ muốn nói với con rằng cô ấy không phải là người của thế giới này, kết quả phát hiện ra ký ức có chút mơ hồ.”

“Đến lúc đó mặc kệ cô ấy nói cái gì, dì cứ khăng khăng chắc chắn năm cô ấy tám tuổi bị sốt đến ngốc cho nên quên rất nhiều chuyện là được.”

“Dì... Dì...”

Liễu Mai bụm miệng ngồi xổm trên mặt đất: “Có phải nó còn muốn trở về không?”

Tống Thời Việt nhìn chằm chằm thiêu thân đang lượn quanh đèn đường, sau đó cụp mắt xuống.

“Cô ấy sẽ không đi, ở đây có bạn bè của cô ấy, có bạn học của cô ấy và cả bố mẹ yêu thương cô ấy...”

“Dì Liễu...”

“Bây giờ Tuế Tuế đã không còn là Tuế Tuế trước đây, con cảm thấy... dì có thể thử nói ra sự thật...”

Anh còn chưa nói xong, Liễu Mai đã nghẹn ngào thốt lên, thốt lên xong mới nghĩ tới sẽ bị người khác phát hiện nên vội vàng che miệng lại.

“Không được nói! Tuyệt đối không được nói!”

“Không được...” Bà vịn tường đứng lên, vẻ mặt giống như rất hoang mang cầm điện thoại đi loanh quanh vài vòng, miệng lẩm bẩm.

“Không được, tuyệt đối không được! Khó khăn lắm Tuế Tuế mới lớn lên như vậy, nó sống vui vẻ như thế, ngốc thì ngốc, dù sao dì vẫn nuôi được nó...”

“Dì Liễu...” Tống Thời Việt nói: “Dì giấu được nhất thời nhưng không giấu được cả đời.”

“Hơn nữa, dì cũng biết tính cách của cô ấy. Mặc dù nhìn rất tùy tiện nhưng khi cô ấy phát hiện điều dị thường, dì càng giấu thì cô ấy càng muốn làm rõ sự thật.”

“Dì biết tối hôm nay cô ấy nói gì với con không? Cô ấy nói lời nói của dì nói lúc tối ở biệt thự làm cô ấy rất cảm động. Cô ấy cảm thấy nếu muốn trở thành người nhà gắn bó với nhau, vậy thì giữa bọn họ không nên có bí mật. Cho dù bí mật này giấu giếm là vì muốn người kia tốt hơn nhưng chung quy vẫn trở thành sự ngăn cách giữa hai người.”

“Dì...”

Liễu Mai dừng lại, bà đứng tại chỗ mở trừng mắt hồi lâu mới mở miệng nói.

“Nhưng nó sẽ không hận dì chứ?”

“Sẽ không. Dì là mẹ của cô ấy, trên người hai người chảy cùng một dòng máu, sao cô ấy có thể hận dì được?”

Giọng nói của thiếu niên lành lạnh làm cho sự khủng hoảng vì sợ phát hiện bí mật bỗng vơi bớt đi. Liễu Mai đưa tay lau nước mắt trên mặt, chậm rãi thở phào một cái, khôi phục lại dáng vẻ khôn khéo chín chắn bình thường.

“Con để dì nghĩ lại.”

Tiếng nước trong phòng tắm chẳng biết đã dừng lại từ khi nào, Thẩm Tri Ý trùm khăn tắm đi tới cửa phòng Liễu Mai, cô giơ tay gõ gõ.

“Mẹ, con tắm xong rồi.”

Liễu Mai không mở cửa, chỉ có giọng nói ở bên trong truyền ra.

“Tắm xong rồi thì đi ngủ đi, nói với mẹ làm gì.”

Thẩm Tri Ý đừng ngoài cửa không lên tiếng, cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng còn đóng chặt trong vài giây. Sau đó đưa tay lau khô tóc rồi trở về phòng của mình.

Ngày hôm sau, trời quang mây tạnh.

Thẩm Tri Ý đặc biệt mua váy mới cho mình, dựa theo cách của Khương Nhạn đã dạy, cô tự trang điểm cho mình một lớp nhàn nhạt, chuẩn bị đi ra ngoài tìm Tống Thời Việt.

Cô lén lút đến mà không liên hệ với thiếu niên để tạo niềm vui bất ngờ cho anh. Kết quả cũng là vì cô không liên hệ nên không có ai đón cô, bất đắc dĩ đành bỏ ra số tiền lớn là 100 tệ để thuê xe đến khu biệt thự.

Sau đó lại nhận được tin như sét đánh giữa trời quang.

“Cái gì? Anh ấy không ở nhà ạ?”

Lê Sân buồn cười nhìn cô: “Con đến tìm nó sao không nói cho nó một tiếng, buổi sáng thằng bé đã bị bố gọi đến công ty rồi.”

Bà duỗi tay chỉ vào phấn mắt lem luốc của thiếu nữ, chế nhạo nói: “Hôm nay là ngày gì nhỉ? Cô gái nhỏ của chúng ta còn trang điểm.”

Thẩm Tri Ý có chút lúng túng cười: “Cháu chỉ tùy tiện vẽ chơi thôi ạ.”

“Ồ... Tùy tiện vẽ chơi, sau đó tới nhà dì tìm thằng nhóc thối kia đúng không?”

Sao Thẩm Tri Ý có thể ngờ được rằng Tống Thời Việt không ở nhà, còn để cô gặp được được Lê Sân đáng lẽ phải đi dạo phố rồi.

Trong ánh mắt trêu đùa của bà, Thẩm Tri Ý hận không thể tìm một miếng đậu hũ đâm đầu chết đi.

Hai đứa nhỏ tự cho là lén lút nhưng thật ra toàn thân đã bắn ra bong bóng màu hồng, sao có thể thoát khỏi ánh mắt của người lớn. Chỉ là ngại cô bé nào đó da mặt mỏng nên không ai vạch trần ra thôi.

Lê Sân kéo tay cô lên trên lầu: “Cái phấn mắt này của con vẽ khá đậm, khuôn mặt nhìn sẽ hơi dơ. Dù sao thì có khi buổi chiều bọn họ mới trở về, dì dẫn con đi trang điểm tỉ mỉ lại.”

Thẩm Tri Ý cứ thế bị bà kéo lên trên lầu, kết quả đúng lúc ở khúc quanh cầu thang gặp phải Quý Hòe vừa mở cửa đi ra.

Hôm nay bà cụ mặc một bộ sườn xám thanh lịch, tóc bà cụ quấn lên gọn gàng, nhìn dáng vẻ như đang định đi ra ngoài.

Không biết Liễu Mai điều tiết thế nào? Mặc dù đã gỡ bỏ hiểu lầm nhưng khúc mắc trong lòng mười mấy năm cũng không phải dễ dàng xóa bỏ như vậy.

Ánh mắt của hai người chạm nhau cách bậc thang, sau đó hai người hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác.

Thẩm Tri Ý bị Lê Sân kéo đi, thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại xảy ra cái gì thì đã ngồi trong phòng trang điểm của bà.

Bà chủ nhà giàu không hổ là bà chủ nhà giàu, chỉ là phòng trang điểm thôi cũng to hơn phòng ngủ của Thẩm Tri Ý.

Lê Sân nâng khuôn mặt nhỏ của cô nhìn một chút, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu. Dễ nhận ra rằng bà cảm thấy vô cùng bất mãn với khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bị chà đạp như vậy.

Bà duỗi tay lấy nước tẩy trang.

Sau khi ở trong đó một giờ, Thẩm Tri Ý hoàn toàn đảm nhiệm làm một con búp bê mặc cho người ta sắp xếp.

Hôm qua cô gần như cả đêm không ngủ, động tác của Lê Sân lại dịu dàng, phấn mềm đánh ở trên mặt cảm giác có tác dụng thúc đẩy dễ đi vào giấc ngủ hơn làm cho cô cứ thế mơ hồ ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại, Thẩm Tri Ý phát hiện mình đã nằm trên giường, ánh mặt trời bên ngoài đã ngả về phía tây.

Cô lấy điện thoại bên trên tủ đầu giường phát hiện bây giờ đã ba giờ chiều.

Nói cách khác, cô vừa ngủ một giấc ba tiếng đồng hồ.

Hai tay cô ôm chăn ngơ ngác ngồi trên giường, vẻ mặt hơi ngốc. Dường như không hiểu nổi sao mình vừa hơi chợp mắt mà đã ba tiếng đồng hồ rồi, còn không hiểu sao lại lên trên giường được?

Ngay lúc cô vén chăn lên định ra ngoài nhìn thì cánh cửa bị mở ra từ bên ngoài.

Trên người Tống Thời Việt vẫn còn mặc âu phục lúc sáng đi ra ngoài với Tống Lẫm. Áo khoác bị anh cởi ra, áo trắng sơ vin vào trong quần âu màu đen càng làm lộ rõ vai rộng chân dài của thiếu niên.

Hai cúc áo trên cùng của áo sơ mi bị anh cởi ra, xương quai xanh theo động tác của anh như ẩn như hiện. Ngón tay thon dài nắm lên tay nắm cửa, tư thế rất thoải mái lười biếng, cứ thế đối diện ánh mắt với Thẩm Tri Ý vừa vén chăn lên còn chưa kịp ngồi dậy khỏi giường.

Hai người đều ngẩn ra.

Thẩm Tri Ý có chút lúng túng gãi gãi mặt.

“Vừa rồi em không cẩn thận ngủ mất, sau khi tỉnh dậy đã ở đây rồi.”

Tống Thời Việt không lên tiếng, anh cứ thế đứng tại chỗ nhìn chằm chằm khuôn mặt cô hồi lâu.

Lâu đến mức Thẩm Tri Ý tưởng trên mặt mình có thứ gì bẩn.

Cô lúng túng muốn duỗi ta ra lau đi, nghĩ rằng mình ngủ ra ghèn mắt.

"Đừng nhúc nhích."

Thiếu niên ra tay trước nắm lấy tay cô. Anh cầm tay cô, mạnh mẽ đan tay vào khe hở bàn tay của thiếu nữ, mười ngón xen kẽ nhau, ánh mắt không hề chớp nhìn mặt cô chằm chằm, trong đôi mắt là một mảnh đen kịt.

Thẩm Tri Ý nuốt một ngụm nước bọt, bản năng cảm thấy hơi sợ.

"Sao... Làm sao?"

Tống Thời Việt khom lưng hôn cô một cái, khàn khàn nói: “Hôm nay Tuế Tuế rất đẹp.”

Thẩm Tri Ý nghi hoặc trừng mắt nhìn, một hồi lâu mới nhớ ra trước lúc mình chợp mắt dường như Lê Sân đã trang điểm cho cô.

Cô đẩy thiếu niên ra, xỏ dép chạy vào nhà vệ sinh.

Khi nhìn thấy bản thân trong gương, Thẩm Tri Ý không nhịn được ôm mặt chậm rãi há miệng.

“Mẹ kiếp!”

Đây là cô sao?

Cô ngơ ngác đứng xoay vòng một chỗ, vẫn còn có chút không tin được người trong gương lại có thể là cô.

Thực ra nếu muốn nói là thay đổi thì cô cũng không thể nói ra cụ thể đã thay đổi chỗ nào, nhưng đột nhiên thấy xinh đẹp hơn rất nhiều.

Không biết Tống Thời Việt đã đứng phía sau cô từ lúc nào. Anh ôm lấy vai thiếu nữ, đưa tay chỉ vào môi cô.

“Trang điểm à?”

Thẩm Tri Ý vô cùng vừa lòng với kỹ thuật của Lê Sân, chép miệng một cái, thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp trong gương của mình.

“Mẹ anh giúp em trang điểm. Có phải rất xinh đẹp không? Có bạn gái như em, chắc anh hạnh phúc lắm?”

Thiếu niên ôm lấy cô nở nụ cười trầm thấp, tiếng cười vang lên trong lồng ngực, cách hai lớp vải, truyền tới trên lưng thiếu nữ.

“Làm gì?” Thẩm Tri Ý tránh tránh: “Em nói không đúng sao?”

“Rất đúng.” Tống Thời Việt nói: “Rất xinh đẹp, có bạn gái như vậy đúng là phúc phận của anh.”

Lúc này Thẩm Tri Ý mới thỏa mãn gật đầu.

“Tuế Tuế...” Thiếu niên lại quấn tới, tay anh đè lên môi đỏ thắm của thiếu nữ, ý ám chỉ rất rõ ràng.

“Anh có thể hôn em không?”

Đôi mắt Thẩm Tri Ý chuyển động, hỏi anh: “Chú dì đâu rồi?”

Tống Thời Việt cho rằng cô ngại ngùng, sợ người khác phát hiện.

“Bọn họ đi dạo phố rồi, trong chốc lát không về được. Người giúp việc trong biệt thự không dám tùy tiện vào phòng.”

Nông dân chăm chỉ cần cù chăm sóc một cái cây ăn quả mười mấy năm, bây giờ khó khăn lắm cây ăn quả mới kết trái, nước trái cây ngọt lành làm anh ăn một lần cũng không nhịn được nữa, mỗi ngày đều ngóng trông cái cây có thể rủ lòng thương xót dành cho anh một chút ngon ngọt.

Bây giờ trái cây kia nhìn như ngây ngô lại được người mài giũa, làm cho anh nhìn thấy bên dưới lớp vỏ trái cây màu xanh có một tầng áo khoác đang dần dần trở nên trưởng thành, trái cây vẫn là trái cây đó nhưng nhìn lại càng ngọt hơn.

“Tuế Tuế...”

Tống Thời Việt nuốt một ngụm nước bọt. Từ khi xác định mối quan hệ với cô, mỗi một lần anh tới gần cô dường như lập tức khởi động cơ quan nào đó, toàn thân từ trên xuống dưới mỗi một tấc da thịt đều muốn dính lấy thiếu nữ, hận không thể để hai người hòa làm một thể mọi lúc mọi nơi.

Thẩm Tri Ý không biết mình đã bị thiếu niên ôm lấy eo rồi ngồi xuống mép giường lúc nào. Cô ngước đầu, cả người gần như bị anh cứng rắn ôm vào trong lòng, chóp mũi đều là hơi thở của anh.

Đáy mắt thiếu niên đen kịt một màu, đôi tay giữ bờ vai của cô để cố định cô trong ngực của mình không thể nào di chuyển được nhưng vẫn còn khàn khàn hỏi cô hết lần này tới lần khác.

“Tuế Tuế... Tuế Tuế... Anh có thể hôn em không?”

Đệt!

Thẩm Tri Ý không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, da đầu tê dại một hồi.

Thế này cũng kích thích quá rồi.

Nhìn dáng vẻ thiếu niên vì cô mà kìm nén ẩn nhẫn, nói không động lòng là dối lòng.

Thẩm Tri Ý hận không thể lập tức nhào tới để mặc anh làm xằng làm bậy với mình. Nhưng nghĩ tới kế hoạch của mình, cô vẫn kìm nén lại.

Cô thẳng eo lên, trong ánh mắt khát vọng của thiếu niên, cô đưa tay ôm cổ của anh.

Thẩm Tri Ý mím môi, lần đầu tiên làm loại chuyện này nên tim cô đập cực kỳ nhanh.

Cô vịn lấy bả vai của thiếu niên, kéo dài khoảng cách giữa hai người ra một chút. Trong ánh mắt nghi hoặc của anh, chậm rãi kề sát vào mặt của anh, duỗi đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm qua môi mỏng của anh giống như mèo nhỏ.

Ầm…

Trong nháy mắt, Tống Thời Việt cảm giác cái sợi dây lý trí trong người mình bỗng nhiên đứt đoạn.

Anh không chờ được cô trả lời cũng không muốn chờ, anh ôm lấy eo của cô cả người lập tức ép xuống, kết quả phát hiện cảm xúc bên dưới miệng không đúng lắm.

Tống Thời Việt mở mắt ra phát hiện tay thiếu nữ đang che lấy miệng mình, đáy mắt lộ ra ý cười tinh ranh.

“Muốn hôn em à? Anh phải trả lời em một vấn đề.”

Trời tháng Sáu, trong phòng mở điều hòa, Tống Thời Việt bị nghẹn đến mức toát mồ hôi lạnh toàn thân.

“Thẩm Tri Ý!” Anh cắn răng nghiến lợi nói.

Thẩm Tri Ý duỗi tay ra bụm lấy miệng mình rất chặt, giọng nói nghe có chút ồm ồm.

“Làm sao?”

Tống Thời Việt đau đầu ấn thái dương, thật sự muốn rời đi luôn.

Nhưng dù cho thiếu nữ đã lấy tay che miệng, đôi mắt trong như nước trước mắt anh đảo qua đảo lại, vừa nhìn đã biết hôn lên rất thích, nếu cứ thế rời đi, sao mà anh cam tâm được?

“Vấn đề gì?”

Thẩm Tri Ý biết đạo lý vừa đấm vừa xoa, lấy lòng tự ôm lấy cổ thiếu niên cọ lên mặt anh, nhìn cực kỳ giống với yêu phi thổi gió bên tai, giọng nói nghe còn nũng nịu õng ẹo.

“Tống Thời Việt, anh nói cho em biết lúc tám tuổi đã xảy ra chuyện gì?”

Tống Thời Việt: "..."

Chờ anh chỗ này chứ gì?

"Thẩm Tri Ý."

Anh đưa tay đẩy cô ra khỏi người mình: “Ai dạy em làm như thế?”

“Xem trên mạng.” Thẩm Tri Ý nói.

Giữa mày thiếu niên giật giật.

“Nhưng mà...” Cô duỗi đầu lưỡi liếm môi mình, giống như lặng lẽ mời gọi.

“Lẽ nào anh thật sự không muốn hôn em sao?”

Không biết Lê Sân đã cho cô dùng son môi gì, mềm mềm mọng mọng, bị liếm cũng không phai màu, dường như là màu sắc có từ trong da thịt của thiếu nữ vậy, nhìn cực kỳ căng mọng, dù sao...

Nhìn có vẻ hôn rất thích.

Ánh mắt của Tống Thời Việt càng tối, sau đó trước khi anh kịp hành động gì, thiếu nữ đã dùng tay bịt kín.

Tống Thời Việt: "..."

Muốn nói lời thô tục.

Anh có chút chật vật muốn xuống khỏi giường, kết quả vừa mới di chuyển, Thẩm Tri Ý đã giống như dây leo tơ hồng mà quấn lấy anh.

Cô chỉ nhỏ nhắn như vậy, làm bản thân hoàn toàn nhét vào trong lồng ngực của anh, điều này gần như đã hoàn toàn thỏa mãn ham muốn khống chế không muốn ai biết trong đáy lòng anh.

Cô cứ thế ngước đầu lên nhìn anh, há miệng không nhẹ không nặng cắn lên trái cổ hơi nhô ra của thiếu niên.

“Tống Thời Việt, cơ hội tốt như vậy, anh thật sự muốn từ bỏ sao?”

Anh nghĩ, nhất định đời trước anh đã nợ cô, nếu không, sao ông trời lại phái tiểu quỷ này tới tra tấn anh.

Còn Thẩm Tri Ý thì đã tự trải nghiệm để nói cho mọi người biết cái gì gọi là không tìm đường chết thì không phải chết.

Mặt trời lặn, ánh vàng lấp lánh, biệt thự lưng chừng núi lúc hoàng hôn bị ánh chiều tà phủ lên một tầng vàng nhạt. Điều hòa ở đầu giường vẫn còn chăm chỉ làm việc, còn người dưới giường lại bị hành hạ đến rối loạn.

Thẩm Tri Ý ngồi trên giường, hôm nay cô mặc một cái chân váy, bên trên mặc áo sơ mi, lúc này dưới áo sơ mi bị cuốn lên, lộ ra vòng eo trắng nõn của thiếu nữ.

Dưới ánh sáng ngập tràn có thể nhìn thấy hai bên eo của cô có hai cái dấu tay màu xanh, có thể thấy rõ được lúc đó chủ nhân của những ngón tay đó đã dùng lực lớn đến dường nào.

Tống Thời Việt ngồi xổm trên đất, cầm trong tay dầu gió đỏ (*) cẩn thận bôi lên cho cô.

undefined

(*)Dầu gió đỏ

Quãng thời gian này thiếu nữ được người lớn hai bên gia đình thay nhau tẩm bổ, đã mập ra không ít thịt, thậm chí còn có chút mỡ bụng. Làn da trắng nõn nhìn mềm như bông, xúc cảm khi chạm tay vào thật sự rất thích. Cho nên nhìn hai cái dấu tay kia cực kỳ chói mắt.

Tống Thời Việt không ngờ tâm trạng mình vừa kích động, trong lúc nhất thời lại không khống chế được lực của mình. Anh nhìn cái dấu tay kia, đáy mắt trào dâng vẻ đau lòng, cẩn thận duỗi tay xoa nắn cho cô.

Thẩm Tri Ý lập tức bị đau đến mức hít vào một hơi, tức giận đến mức đạp nhẹ anh một cái.

“Tống Thời Việt, anh là đồ thô bạo!”

Cô đưa tay chỉ vào miệng mình: “Anh không những bấm eo của em còn cắn rách miệng em! Anh làm thế này, làm sao em gặp người khác được?”

Thiếu niên nhịn một chút, nhịn không được, bèn nở nụ cười.

"Ai bảo em trêu chọc anh?”

Mà anh lại còn chết mê bởi cái dáng vẻ đó.

Thẩm Tri Ý cảm giác bây giờ mình đã hiểu câu ngạn ngữ, câu ngạn ngữ là...

Tự làm bậy không thể sống.

Hôn cũng hôn rồi, bấm cũng bấm rồi, nếu như không hỏi ra được chút gì thì cô cũng quá thiệt thòi.

“Cho nên? Anh đồng ý với điều kiện của em đúng không?”

Tống Thời Việt buông quần áo của cô ra, vặn nắp bình dầu gió đỏ lại, nghe vậy bất đắc dĩ thở dài.

“Sao em lại cứ nhất quyết phải biết sự thật? Không nói cho em nhất định là muốn tốt cho em.”

Hai chân đong đưa ở mép giường của Thẩm Tri Ý dừng lại, cô túm vào làn váy của mình, do dự nói.

“Thực ra, vốn dĩ em không tò mò như vậy, nhưng mà...”

Cô dừng một chút.

“Hôm qua em nghe được mẹ gọi điện thoại cho anh.”

Tống Thời Việt kinh ngạc nhìn cô một cái: “Không phải em đi tắm sao?”

Thẩm Tri Ý: “Em không đi, em chỉ mở vòi nước trong phòng tắm ra thôi, em đứng ở cửa phòng mẹ em.”

“Anh nói đi...” Cô căng thẳng túm lấy góc áo của thiếu niên.

“Có phải em không phải là con gái ruột của mẹ em, bà ấy nhặt em trên đường đúng không?”

Cô vừa dứt lời, cái trán đã bị người ta gõ cho một cái.

“Thẩm Tri Ý, trong đầu em nghĩ cái gì vậy? Em chính là đứa con mẹ em hoài thai mười tháng mới sinh ra được, thật đến mức không còn gì thật hơn.”

“Vậy tại sao...”

Tống Thời Việt im lặng.

Anh ngồi vào bên cạnh thiếu nữ, cụp mắt xuống, không biết đang nghĩ cái gì.

Thẩm Tri Ý lay lay cánh tay của anh: “Tống Thời Việt, anh đã đồng ý với em rồi, anh không thể hôn xong đổi ý!”

“Anh...”

Tống Thời Việt nói: “Anh đã đồng ý với mẹ em không nói ra.”

Thẩm Tri Ý trợn mắt lên: “Anh đùa bỡn em suông như vậy sao?”

Tống Thời Việt bị cô chọc cho bật cười.

“Nhận được lợi ích đương nhiên là phải làm việc.”

“Anh không nói cho em nhưng anh có thể hướng dẫn em tự đi hỏi dì được không?”

“Khi đó anh cũng mới tám tuổi, rất nhiều chuyện không nhớ rõ lắm. Nếu như em muốn biết sự thật thì tự đi tìm dì hỏi có được không?”

Anh nhìn vào mắt cô.

“Tuế Tuế, cho dù thế nào, em phải nhớ kỹ: Dì là mẹ của em, dù cho bà ấy có thể đã làm chút chuyện có lỗi với em nhưng em phải nhớ kỹ, nếu trên đời này có người yêu thương em nhất. Người đó nhất định là dì.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play