Ánh sáng đèn pin trên điện thoại di động miễn cưỡng soi sáng cho cầu thang chật hẹp, ánh sáng trắng chiếu lên các đường nét trên khuôn mặt của thiếu niên khúc xạ lên một cảm giác như vừa coi phim kinh dị.

Thẩm Tri Ý cầm điện thoại từ trên cao nhìn xuống anh: “Anh có muốn đi lên cùng em không?”

Tống Thời Việt cầm áo khoác vừa mới lót mông cho cô xong, trên áo khoác màu đen toàn là bụi bẩn, anh vỗ một cái, bụi bặm tung ra chỗ nào cũng có.

Anh ngượng đến mức ho khụ một cái, trả lời cô.

"Không đi."

Thẩm Tri Ý hơi bất ngờ nhìn anh.

Trong ánh đèn pin màu trắng, mặt thiếu niên có chút ngại ngùng mím miệng.

“Hơi ngại.”

Dù sao anh cũng vừa hôn con gái nhà người ta ở dưới lầu, trên áo khoác vẫn còn dính bẩn, cứ thế đi lên không khỏi có hơi không biết xấu hổ.

Liễu Mai gọi điện thoại tới, Thẩm Tri Ý thấy anh đúng là rất ngại nên cũng không quan tâm anh nữa, cầm điện thoại đi về nhà mình.

Nhìn thấy cô đi vào Liễu Mai còn ngẩn người, bà ló đầu ra ngoài liếc mắt nhìn.

“Tiểu Việt đâu?”

Thẩm Tri Ý cảm giác miệng mình có chút đau rát, cô sợ Liễu Mai phát hiện bất thường nên cầm quả táo đặt bên miệng che giấu.

“Cậu ấy về rồi.”

Nghe cô nói xong, Liễu Mai muốn quất cô: “Đứa nhóc chết tiệt này, người ta đã đến dưới lầu rồi mà con còn không gọi người ta tới ngồi một chút?”

Thẩm Tri Ý gặm quả táo ngồi trên ghế sofa: “Con hỏi cậu ấy, chính cậu ấy bảo phải đi về, liên quan gì đến con?”

“Người ta phải đi về là con quay về luôn, con không biết khách sáo sao? Mẹ thấy mấy ngày nay chiều hư con rồi.”

Thẩm Tri Ý: "..."

Rõ ràng vừa rồi không phải đối xử với cô như vậy? Cô chỉ xuống lầu một lát, sao sự đối xử khác nhau rõ ràng như thế?

Chẳng mấy chốc Liễu Mai đã cho cô đáp án, bà cầm điện thoại cười đến không ngậm miệng vào được.

“Ôi chao... Không hổ là con nuôi của mẹ, đúng là giỏi, thủ khoa khối khoa học tự nhiên, đời mẹ cũng chưa từng thấy thủ khoa khối khoa học tự nhiên đâu!”

Thẩm Tri Ý kinh ngạc, cầm quả táo lại gần.

“Thủ khoa khối khoa học tự nhiên? Thủ khoa khối khoa học tự nhiên gì cơ?”

“Ơ? Con không biết à? Tiểu Việt chính là thủ khoa khối khoa học tự nhiên của toàn tỉnh chúng ta đấy.”

Lạch cạch...

Quả táo trong tay Thẩm Tri Ý rơi mất.

Cô đoạt lấy điện thoại. Quả nhiên đã có tin tức, tên của thủ khoa khối khoa học tự nhiên toàn tỉnh bọn họ viết rõ ràng ba chữ lớn trên giấy trắng mực đen là Tống Thời Việt.

Cô chậm rãi há miệng: “Móe, cậu ấy thật sự là thủ khoa khối khoa học tự nhiên năm nay sao?”

“Con không biết à?” Liễu Mai hỏi cô.

Cô biết cái rắm! Cô ở dưới lầu chỉ lo hôn hít với anh, nào còn nhớ hỏi thành tích của anh?

Chuyện là thủ khoa khối khoa học tự nhiên như giấy không gói được lửa. Chẳng mấy chốc gần như tất cả mọi người đều biết.

Không biết truyền thông lấy đâu được số điện thoại của Tống Thời Việt, mỗi ngày đều có người gọi điện thoại cho anh muốn phỏng vấn anh. Thiếu niên cảm thấy cực kỳ phiền phức trực tiếp tháo sim ra, thế giới lập tức khôi phục lại sự yên bình.

Nhưng có truyền thông còn không hết hi vọng, lại trăm phương ngàn kế tìm được địa chỉ nhà của anh. Bọn họ vác máy quay phim lén lút chạy tới biệt thự lưng chừng núi, vừa lắp đặt được máy móc xong, thậm chí còn chưa chụp được một tấm nào đã bị mấy bảo vệ ấn trên đất.

Bọn họ không phỏng vấn được thiếu niên nhưng thân thế của anh lại được phóng viên bất lương đào ra hết.

Hai năm qua Tống Lẫm lục tục chuyển hết sản nghiệp ở nước ngoài về trong nước, cuối cùng cũng không cần chạy qua lại hai bên.

Sau đó mọi người kinh ngạc phát hiện, thủ khoa khối khoa học tự nhiên năm nay lại là con trai của ông lớn trong vòng thương nghiệp chạm vào là bỏng hiện nay.

Cuối cùng, người thành công nhất lại là Tống Lẫm. Không những có tiền, vợ ở bên cạnh, con trai lại là thủ khoa khối khoa học tự nhiên, có thể nói là thực hiện được đỉnh cao cuộc đời.

Phóng viên không phỏng vấn được Tống Thời Việt lại đưa dời sự chú ý lên người Tống Lẫm.

Tống Lẫm vừa mới tham gia xong một hoạt động, vừa ra khỏi cửa đã bị phóng viên chặn lại như đạn pháo, thị trưởng nhiệt tình bắt tay ông.

“Anh Tống không những tuổi trẻ tài cao, ngay cả dạy con trai cũng giỏi giang như vậy, đúng là làm vẻ vang cho thành phố chúng ta.”

Trong tay ông bị nhét vào một tờ giấy khen: “Cái này chính là chút lòng thành của thành phố chúng ta dành cho thủ khoa đại học, chúng tôi không liên hệ được với con trai của anh nên làm phiền anh nhận lấy.”

Sau đó, hiệu trưởng của Tống Thời Việt cũng đi ra, một tay khác của ông lại bị nhét một cái giấy khen nữa.

“Đây là chút khen thưởng của trường học chúng ta, đất nước đời nào cũng có nhân tài, Tống Thời Việt chính là người làm vẻ vang cho trường THPT Số Một của chúng ta, trường THPT số một vì em ấy mà cảm thấy kiêu ngạo, trường THPT số một vì bồi dưỡng được em ấy mà cũng cảm thấy tự hào, hi vọng các bạn học cũng có thể đến đăng ký học tại trường học của chúng ta.”

Hai tay của Tống Lẫm cứ thế mỗi bên một cái giấy khen, bên trái có thị trưởng, bên phải có hiệu trưởng, hoàn thành một bức chụp ảnh chung tại cửa tòa nhà vừa cắt băng khánh thành có một không hai.

Trong tay ông cầm khen thưởng tổng cộng có hơn ba trăm nghìn tệ, ông vừa vui lên một cái quyên luôn cho trường học một tòa nhà trị giá mấy triệu tệ.

Tổng giám đốc Tống thành công vinh dự có bài đăng không nằm trong tin tức tài chính kinh tế, tiêu đề giật gân viết:

Đáng kinh ngạc! Bố của thủ khoa trạng nguyên năm nay đứng tại chỗ vạch trần sự thật bồi dưỡng thủ khoa, nguyên nhân lại là...

Thẩm Tri Ý kích vào đọc.

Tục ngữ nói, mười năm mài được một kiếm, hương thơm hoa mai trong khổ cực lạnh lẽo nở hoa, kỳ thi đại học năm nay kết thúc, thủ khoa đại học của tỉnh năm nay thuộc nhà nào cũng theo đó mà được công bố.

Thủ khoa năm nay dường như thần bí hơn năm vừa rồi, các phóng viên tìm kiếm hồi lâu cũng không tìm được tung tích của em ấy, nhưng vất vả không phụ lòng người, cuối cùng phóng viên cũng có thể tìm được bố của em ấy.

Nhắc tới người bố này, vậy cũng được gọi là tuổi trẻ tài cao, nếu như người thường xem kênh tin tức tài chính kinh tế chắc chắn không hề xa lạ với ông.

Nhưng người có tiền như vậy, trong phương diện dạy dỗ con trai cũng có nhiều điều khổ não không muốn người khác biết, phóng viên đã thăm dò, rốt cuộc người bố này cũng chịu than thở khóc lóc thổ lộ ra chân tướng ẩn giấu nhiều năm...

Xin mời download APP để xem nội dung hoàn chỉnh.

Thẩm Tri Ý: "..."

Tống Thời Việt cắn dưa hấu đi qua phía sau Thẩm Tri Ý. Mấy giây sau, anh chậm rì rì dịch bước chân lùi lại, đứng sau lưng cô vài giây, sau đó lặng lẽ cong lưng.

“Em xem cái gì thế?”

Thẩm Tri Ý đưa điện thoại trong tay cho anh, ý cười trong miệng nghẹn đến không nhịn được.

“Xem bố thủ khoa đại học từng có điều chua xót trong lòng không muốn người biết.”

Tống Thời Việt lấy điện thoai, nhìn nội dung trên đó nhanh như gió, sau đó ném điện thoại cho Thẩm Tri Ý.

Đánh giá:

"Tẻ nhạt."

Thẩm Tri Ý ôm điện thoại ngồi lên trên ghế sofa cười cực kỳ vui vẻ.

Lê Sân dò cái đầu từ trong phòng bếp ra: “Tuế Tuế, con hỏi chú con một chút xem có phải chú con tan làm rồi không, bảo ông ấy tiện đường đón bố mẹ con đến đây. Sáng nay dì đã nói với ông ấy rồi, sợ ông ấy quên.”

Thẩm Tri Ý nói: “Con nghĩ trong thời gian ngắn chắc chú còn chưa về được.”

“Hả?”

Thẩm Tri Ý cầm điện thoại tỉ mẩn một hồi, sau đó đứng dậy khỏi ghế sofa chạy vào trong nhà bếp đưa điện thoại cho bà.

Trong hình, Tống Lẫm cầm giấy khen trong tay, trên mặt cho dù đã cố gắng duy trì phong độ của một tổng giám đốc nên có nhưng nụ cười trên mặt có giấu cũng không giấu được.

Lê Sân cầm lấy điện thoại một cách tò mò: “Đây là cái gì?”

Thẩm Tri Ý nói: “Bố của thủ khoa đại học vừa ra lò.”

Lê Sân: “...”

Không biết tại sao, nhìn có hơi mất mặt.

Trải qua một hồi phỏng vấn, tổng giám đốc Tống vẫn nhớ lời vợ dặn, trên đường tan tầm trở về thì đón Liễu Mai và Thẩm Ngọc Sơn tới đây.

Chiếc Maybach khiêm tốn chậm rãi lái vào biệt thự lưng chừng núi, Thẩm Ngọc Sơn và Liễu Mai xuống xe cũng nhìn thấy giấy khen kia trên tin tức, Thẩm Ngọc Sơn cầm giấy khen ôm ở trong tay xem đi xem lại.

“Ôi chao, đây là do thị trưởng phát à?”

Tống Lẫm giương cằm lên: “Ừm, một cái khác là hiệu trưởng tặng.”

Thẩm Tri Ý vừa mở cửa đã nhìn thấy Tống Lẫm cầm lấy giấy khen khỏi tay của Thẩm Ngọc Sơn: “Vật này quý giá, không thể tùy tiện chạm vào.”

Thẩm Tri Ý: "..."

Tống Thời Việt trở về phòng mặc áo khoác đúng lúc đi xuống: “...”

Liễu Mai tràn đầy đồng cảm đập cho Thẩm Ngọc Sơn một cái: “Đúng rồi, vật này có thể tùy tiện chạm vào sao? Nếu anh sờ hỏng rồi thì làm sao bây giờ?”

Thẩm Ngọc Sơn vỗ trán một cái: “Trách tôi, trách tôi... Tôi vừa kích động đã không đúng mực, giấy khen này nên được treo trong phòng khách.”

Thẩm Tri Ý vừa định giơ tay chào hỏi, Liễu Mai đã đi lướt qua cô đi thẳng tới chỗ Tống Thời Việt ở phía sau.

“Ôi trời, Tiểu Việt, bên ngoài lạnh lắm, sao còn ra ngoài đón chú dì vậy, nếu như bị lạnh phát ốm lên thì làm sao?”

Thời tiết tháng Sáu, cũng không biết phải lạnh như thế nào mới có thể làm cho một người lạnh đến phát ốm?

Thẩm Tri Ý bẹp miệng, nhìn bố mẹ mình nhìn Tống Thời Việt như nhìn bảo bối.

Ba người lớn đứng trong phòng khách thương lượng xem rốt cuộc phải đặt giấy khen ở chỗ nào mới được? Thẩm Tri Ý lại buông thõng tay đứng ở cạnh cửa, cảm giác mình không phải là bảo bối mà bố mẹ yêu nhất nữa.

Một giây sau, đầu ngón tay man mát ngoắc lấy tay cô, Tống Thời Việt cong môi với cô.

“Tức giận rồi?”

Thẩm Tri Ý rút tay lại: “Em cũng chả dám, dù sao có mấy người chính là thủ khoa đại học.”

Đầu ngón tay không buông tha, kéo lại: “Không sao, bọn họ thích thủ khoa đại học nhưng thủ khoa đại học lại chỉ thích em.”

Thẩm Tri Ý không nhịn được nở nụ cười: “Em phát hiện gần đây miệng lưỡi anh càng ngày càng trơn tru, không còn là thiên tài cao ngạo lạnh lùng trước kia nữa.”

"Không thích?"

Thẩm Tri Ý nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Miễn cưỡng."

Thịt trên đầu ngón tay của thiếu nữ bị nhéo một cái không nhẹ không nặng, giống như cảnh cáo mà gãi gãi trong lòng bàn tay cô, sau đó lại cọ sát dán lấy.

Thẩm Tri Ý cũng không biết là nắm tay còn có thể mang ra để nghịch như vậy, cô rút tay ra khỏi lòng bàn tay của thiếu niên, thấy không có ai quan tâm bọn họ thì quay đầu trừng mắt nhìn Tống Thời Việt.

“Bố mẹ em còn ở đây đấy!”

Thiếu niên không nói lời nào.

Anh lặng lẽ tới gần Thẩm Tri Ý, đến khi vai hai người kề sát vào nhau mới hơi cúi đầu, hơi thở ấm áp phả lên tai thiếu nữ.

“Tuế Tuế, em biết học sinh yêu sớm đều thích làm gì không?”

Thẩm Tri Ý bị anh làm cho phát ngứa, không thể không ngửa đầu tránh khỏi cái người quấy rầy không biết xấu hổ này. Kết quả cô vừa ngửa đầu ra đã bị một bàn tay giữ gáy của cô, môi bị người ta cắn nhẹ một cái.

Thẩm Tri Ý: "!!!"

Đột nhiên Thẩm Tri Ý trợn mắt lên, tay hành động trước cả đại não, đẩy thiếu niên bên cạnh ra.

Cô nhìn về phía bên cạnh, ba người vẫn chìm đắm trong việc đặt giấy khen ở đâu, căn bản không để ý nhìn về phía bọn họ.

Thiếu niên đã dự liệu được cục diện này từ sớm nên lộ ra một ý cười nhợt nhạt.

“Trên mạng nói, học sinh yêu sớm đều thích kích thích.”

Thẩm Tri Ý không nhịn được nữa đạp anh một cái: “Kích thích cái con khỉ!”

Cô duỗi tay sờ miệng.

Mẹ kiếp! Hình như kích thích thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play