Cây bạch quả ngoài cửa sổ nhuộm một màu vàng óng ánh, nước mưa đập bùm bụp lên trên mặt kính, bầu trời đầy sương mù mông lung, theo đó, toàn bộ trường học đều bao phủ bởi một tầng sương mỏng manh.
Cửa sổ chọn đồ ăn ở căng tin đã đóng lại, học sinh bên trong gần như đã đi gần hết, sàn nhà ướt nhẹp mang theo mùi ẩm ướt.
Lần này, những người tham dự gồm có: Thẩm Tri Ý, Khương Nhạn, Hứa Xán, Bùi Túc.
Chủ trì cuộc họp chính là Thẩm Tri Ý, do cái loại tâm tư nào đó không thể nói, vốn dĩ cô chỉ muốn tìm một mình Khương Nhạn để mở cuộc họp chỉ có hai người.
Nhưng tiết triết học chính trị bắt buộc dạy cho chúng ta biết rằng sự vật luôn phát triển, không thể mãi mãi không thay đổi, chúng ta phải học cách dùng ánh mắt phát triển để nhìn nhận vấn đề.
Được rồi, thực ra Thẩm Tri Ý muốn truyền bá tư tưởng mê tín dị đoan nhưng Hứa Xán ngồi cùng bàn Khương Nhạn lại nhanh chân đến trước, cô ấy cũng kéo cả Bùi Túc theo, muốn được tiếp nhận tư tưởng mê tín dị đoan trước.
Thẩm Tri Ý không biết tại sao mọi chuyện lại phát triển thành như thế này.
Cô cầm trong tay trà sữa Hứa Xán mua cho, nhìn thiếu niên tóc vàng cúi gằm mặt xuống không nói một câu ở phía đối diện.
“Thế này là?”
Hứa Xán nhìn cô với vẻ đáng thương.
“Cậu có thể thương xót cho cậu ấy được không, cậu nhìn cậu ấy mà xem, một thằng nhóc đẹp trai như thế lại bị Cố Phán làm thành cái dạng gì rồi?”
Thẩm Tri Ý bị Khương Nhạn kéo tới đột xuất, căn bản không biết chuyện gì xảy ra, chỉ có thể mờ mịt nhìn cô ấy.
Khương Nhạn ho khan một tiếng, thấp giọng giải thích với cô.
“Lần trước... không phải tớ đã trúng tà sao, sau đó Hứa Xán biết chuyện này, cậu ấy cảm thấy người ngồi đối diện kia cũng trúng tà, muốn hỏi cậu để xin cái bùa chú và cái túi tro trước kia cậu đưa cho tớ.”
Thẩm Tri Ý vừa nghe đã vui vẻ lập tức nhìn sang Bùi Túc ngồi đối diện.
Chỉ thấy thiếu niên đờ người ngồi trước mặt cô, thân hình cao lớn có hơi khom xuống, không nói câu nào, vừa nhìn đã có cảm giác đáng thương.
“Cậu cũng cảm thấy mình bị mê hoặc sao?”
Bùi Túc có chút buồn bực vuốt mái tóc. Mặc dù rất không muốn thừa nhận nhưng điều cô nói dường như là sự thật.
Anh ta sa sầm mặt, rầu rĩ đáp một tiếng, sau đó lại không nhịn được nghiến răng nghiến lợi nói thêm.
“Cậu có hiểu cảm giác đó không? Bình thường không nhìn thấy Cố Phán thì không sao, chỉ cần tôi vừa nhìn thấy cậu ta thì cảm thấy bản thân không còn là chính mình...”
Nói đến chuyện đau lòng của anh ta, anh ta có chút kích động duỗi một chân ra gác lên thanh ngang của ghế trên căng tin, tay chống lên đầu gối, không thể tin được chỉ vào mặt của mình.
“Chỉ dựa vào khuôn mặt của anh đây, muốn loại con gái nào mà không có? Tôi con mẹ nó lại giống như con chim công trước mặt mọi người đấu qua đấu lại với tên ngốc Khúc Hằng kia, mấu chốt là... mấu chốt là...”
Mấu chốt là hình như anh ta không đấu lại Khúc Hằng.
Khương Nhạn đầy đồng cảm vỗ cánh tay của anh ta: “Tôi hiểu, tôi trải qua rồi nên hiểu, không ai hiểu cảm giác này hơn so với tôi. Haiz... cũng đều là người cùng cảnh ngộ...”
Ánh mắt của cô ấy nhìn anh ta một lượt, trong lúc nhất thời không biết rốt cuộc nên gọi Bùi Túc là cái gì, rốt cuộc ánh mắt dừng lại trên cái đầu vàng chóe bắt mắt của anh ta.
Im lặng, bổ sung.
“Nhóc Vàng Hoe.”
Bùi Túc lập tức giậm chân: “Không phải, cậu là đứa nào? Ông đây có tên có tuổi, gọi Vàng Hoe gì chứ!”
So với việc anh ta giậm chân, Khương Nhạn có vẻ cực kỳ bình tĩnh, cô ấy đưa tay chỉ vào tóc anh ta.
“Cậu xem, đây không phải tóc Nhóc Vàng Hoe thì là cái gì?”
Bùi Túc xoắn tóc của mình, hận không thể bổ túc cho cô ấy một khoá học: “Đây là màu nâu cà phê, nâu cà phê đó có biết không? Nó phai màu ra màu này thôi.”
"Ồ..." Khương Nhạn nói: “Đó đúng là màu vàng mà.”
Bùi Túc: "..."
Bùi Túc đưa tay kéo Hứa Xán: “Đi, đi nhanh lên! Bình thường tôi bị Khúc Hằng và Cố Phán làm cho tức giận đã đủ uất ức rồi, dựa vào cái gì còn phải ở chỗ này bị bọn họ làm cho tức nữa?”
Hứa Xán đưa tay ghì chặt mép bàn, mặc kệ anh ta kéo thế nào cũng không đi.
“Bình tĩnh! Bình tĩnh! Cậu đã quên buổi sáng tôi nói với cậu thế nào rồi sao? Nhịn nhục! Cái gì là nhịn nhục cậu có hiểu hay không? Bây giờ chúng ta đang muốn nhờ vả cậu ấy, sao cậu còn sa sầm mặt như vậy?”
Bùi Túc cao một mét tám sắp phải chịu cơn tức giận nặng hai trăm cân, nhẫn nhịn đến mức anh ta sắp nổ tung.
Hứa Xán nghiêm mặt: “Làm sao? Bây giờ không thèm nghe lời cụ nữa có phải không?”
Khụ!!
Trà sữa trong miệng Thẩm Tri Ý suýt chút nữa phun ra ngoài, cô trợn mắt lên, chậm rãi nhìn Hứa Xán ngồi đối diện, đưa tay móc móc lỗ tai của mình.
“Tớ vừa nghe nhầm đúng không? Hình như tớ nghe thấy chữ cụ?”
Xoạch một cái, mặt Bùi Túc gần như đỏ bừng lên.
“Hứa Xán.”
Dưới ánh mắt khiếp sợ của Thẩm Tri Ý và Khương Nhạn, anh ta chẳng còn muốn quan tâm cái gì Cố Phán với không Cố Phán nữa, anh ta chỉ muốn lật toàn bộ nền gạch sàn nhà trong phòng ăn này lên, sau đó đâm đầu vào, chết quách cho quên đi.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải đã nói rồi hả? Ở trường học không được nhắc tới quan hệ của chúng ta!”
“Khụ!” Hứa Xán cúi đầu ho khan một tiếng, giải thích cho mình.
“Không phải tại tôi thấy cậu không nghe lời sao, bất đắc dĩ mới phải nói ra.”
Khương Nhạn hứng thú: “Cụ cái gì? Mau nói tường tận cho bọn tớ nghe.”
Hứa Xán nói nhỏ: “Thực ra tớ và mẹ của Bùi Túc là cùng một họ, vai vế của bố tớ lớn hơn, mẹ Bùi Túc gặp tớ cũng phải gọi tớ một tiếng bà, cho nên dựa theo vai vế thì Bùi Túc là chắt của tớ.”
“Nếu không nể mặt cậu ta là chắt của tớ, tớ chẳng buồn quan tâm tới cậu ta.”
Hứa Xán thở dài thườn thượt: “Làm bề trên của người ta cũng không dễ dàng gì, không dễ dàng gì...”
Bùi Túc: "..."
Thiếu niên thân hình cao lớn ngồi thụp xuống sàn nóng lòng muốn thử, Khương Nhạn thò lại gần.
“Cậu làm gì đấy?”
“Tôi đang tìm xem miếng gạch sàn nào thích hợp để đập đầu chết được.”
Khương Nhạn: “…”
Chỉ vài phút ngắn ngủi, kiêu ngạo, tự tôn của Bùi Túc đã bị chà đạp không còn gì.
Anh ta chẳng màng hình tượng ngồi phịch xuống ghế, ngửa đầu 45 độ ưu thương ngước nhìn trần nhà căng tin, dáng vẻ cuộc đời không còn gì luyến tiếc.
Thẩm Tri Ý nhấp một ngụm trà sữa, vỗ ngực nhỏ của mình.
“Cậu yên tâm, chắt của cậu cũng chính là chắt của tớ, nếu cậu đã lên tiếng, tớ nhất định sẽ không mặc kệ.”
Khương Nhạn vội vàng nói: “Thẩm Tri Ý nói đúng, chắt của cậu cũng là chắt của tớ, chúng ta đã là bạn cùng bàn, chuyện của cậu ta, tớ cũng không mặc kệ.”
“Hơn nữa...”
Bùi Túc mở mắt ra, mái tóc vàng gai góc chính là sự quật cường cuối cùng của anh ta.
“Các cậu thật sự coi tôi là người chết sao?”
Lời nói của anh ta, cũng chẳng có ai để ý.
Thẩm Tri Ý nói: “Bùa chú và túi tro là tớ mua của một bà cụ, mọi người ở xung quanh đều bảo bà ấy nói rất linh. Nhưng tớ lại chỉ mua một phần, nếu như muốn thì cuối tuần này chúng ta tới nhà của bà ấy. Đúng rồi, tiện thể dắt theo chắt của cậu tới để bà ấy bốc thuốc đúng bệnh.”
Hứa Xán bấm ngón tay tính toán một chút: “Thế này đi, chiều thứ Bảy chúng ta cùng đi.”
“Không được.” Thẩm Tri Ý nói: “Thứ Bảy này không được, đợi Chủ nhật.”
Bởi vì Chủ nhật Tống Thời Việt phải đi tham gia kỳ thi.
Hứa Xán không bận tâm về thời gian cho lắm: “Vậy thì Chủ nhật.”
Thẩm Tri Ý không có bất cứ ý kiến gì với việc này.
Chờ Hứa Xán kéo Bùi Túc đi rồi, Khương Nhạn không nhịn được mới mở miệng.
“Này, chúng ta làm như thế có được không? Tại sao tớ cảm thấy cái bùa chú kia không có tác dụng gì?”
“Sao có chuyện đó được!” Thẩm Tri Ý nói: “Rõ ràng tớ nhìn thấy cậu được dán lá bùa kia mới tốt lên được.”
Tình hình lúc đó quá hỗn loạn, Khương Nhạn có chút không nhớ rõ, nghe cô ấy nói như vậy thì càng thêm mờ mịt.
“Sao tớ lại nhớ là cậu xé lá bùa ra?”
“Thật sao?”
Thẩm Tri Ý cũng mờ mịt, cô cũng không nhớ rõ mình đã làm cái gì, chỉ nhớ là dùng tất cả các dụng cụ, còn cái nào dùng được thì không nhớ.
“Hay là...” Cô đề nghị: “Lôi hết tất cả ra dùng được không?”
Khương Nhạn nghĩ tới cái gậy nhỏ mua từ trang web người lớn kia thì đầu lắc như trống bỏi.
“Việc trúng tà này vừa nhìn đã thấy không khoa học, thứ không khoa học thì phải dùng cách không khoa học để giải quyết, tớ thấy bùa chú và tro dùng rất tốt, hoàn toàn không làm tổn thương thân thể.”
Thẩm Tri Ý cũng muốn tới nhà của bà cụ, hai người cứ thế thống nhất ý kiến, quyết định dẫn bọn họ đi làm chuyện mê tín dị đoan một lần.
“Đúng rồi...”
Khương Nhạn lại hỏi.
“Vừa nãy có phải cậu muốn hẹn một mình tớ ra không? Nói đi, tìm tớ để thương lượng chuyện gì? Còn cố tình tách Tống Thời Việt ra.”
Thẩm Tri Ý cầm trà sữa, đôi mắt đảo một vòng nhưng không nhìn Khương Nhạn.
“Cậu nhầm rồi, tớ có thể có chuyện gì chứ?”
“Thật không?” Khương Nhạn ngờ vực nhìn cô: “Vừa rồi không phải cậu gửi tin nhắn cho tớ nói đến căng tin có việc quan trọng cần bàn à?”
Thẩm Tri Ý đứng lên: “Đúng vậy, có chuyện quan trọng cần bàn, bàn xem buổi trưa ăn cái gì với cậu?”
“Vậy cậu đuổi Tống Thời Việt đi làm gì?”
Cô ấy áp sát vào Thẩm Tri Ý: “Có phải cậu định làm gì có lỗi với cậu ta phải không?”
Mí mắt Thẩm Tri Ý giật một cái, nụ cười giả tạo trên mặt sắp không duy trì được nữa.
“Cậu nói cái gì thế, tớ là loại người như vậy hả? Sao có chuyện tớ làm gì có lỗi với cậu ấy được. Cẩn thận tớ tố cáo cậu tội phỉ báng!”
Khương Nhạn sờ cằm đánh giá cô: “Thẩm Tri Ý, cậu không bình thường nha, rất không bình thường... Chắc chắn cậu giấu giếm tớ giở trò quỷ?"
"Nói!” Cô ấy đưa tay bấm cô một cái: “Có phải cậu giấu Tống Thời Việt làm cái gì với người con trai khác không hả?”
Thiếu nữ đối diện không nói gì lườm cô ấy một cái.
“Xin cậu đấy, ngày nào cũng thế, ngoài đi với cậu thì tớ đi với cậu ấy, làm gì có thời gian đi với người con trai khác? Hơn nữa, tớ muốn làm thì làm, tớ còn cần phải giấu cậu ấy chắc.”
Giọng điệu nói mấy lời này không giống như là nói dối, nhưng Khương Nhạn đã làm bạn thân với cô nhiều năm như vậy, không nói là rất hiểu cô nhưng ít nhất cũng hiểu bảy, tám phần.
Dáng vẻ này của cô vừa nhìn đã biết là có chuyện giấu cô ấy nhưng sống chết không nói ra.
Thẩm Tri Ý mặc kệ cô ấy đang nghĩ cái gì, ôm lấy trà sữa mau chóng chạy đi.
Thời gian thoáng chốc trôi qua, rất nhanh đã đến Chủ nhật.
Bởi vì Tống Thời Việt phải tham gia thi nên từ sáng sớm đã không thấy bóng dáng đâu.
Tổ bốn người mê tín dị đoan hẹn nhau ở dưới lầu khu chung cư của Thẩm Tri Ý, so với Bùi Túc bị “trúng tà” thì nhìn Thẩm Tri Ý là người sốt sắng nhất.
Tay cô khẽ run, lúc kéo khoá áo lên còn phải kéo mấy lần mới kéo lên được, giọng nói lộ ra tia hưng phấn.
“Chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị kỹ càng thì chúng ta lập tức xuất phát.”
Như thế làm cho bốn người bọn họ giống như đang tiến hành một nhiệm vụ bí mật không thể cho ai biết.
Hứa Xán thấy thế cũng cảnh giác liếc nhìn xung quanh, sau khi thấy không có ai quan tâm đ ến bọn họ thì lặng lẽ lấy ra vài tờ tiền đỏ trong túi.
“Yên tâm, đã chuẩn bị hàng kỹ càng, đảm bảo không có chút sơ xuất nào.”
Thẩm Tri Ý nghiêm túc gật đầu:”Không tệ, chỗ này có thể đổi được đồ mà chúng ta muốn.”
Khoé miệng Khương Nhạn giật giật.
Bùi Túc khoanh hai tay, mặt không cảm xúc nhìn trời.
Vì thế bọn họ lập tức đi tới khu dân cư nhà bà cụ.
Càng đi vào trong hoàn cảnh càng không tốt, đường nhựa rộng rãi dần biến thành đường xi măng loang lổ, trên mặt đường đầy rác rưởi cũng không thấy có người thu dọn, thậm chí rãnh nước bẩn bên cạnh thỉnh thoảng còn có một hai con chuột đen sì.
Trước kia, Khương Nhạn đã tới đây với Thẩm Tri Ý một hai lần, cô ấy đã có chuẩn bị tâm lý đối với hoàn cảnh nơi này từ lâu.
Hứa Xán lần đầu tiên tới đây nên tâm lý không được vững như vậy, cô ấy không nhịn được đưa tay kéo Thẩm Tri Ý đang dẫn đường.
“Bà cụ cậu nói thật sự ở nơi như thế này sao?”
Thẩm Tri Ý gật đầu: “Chính là chỗ này, tiếp tục đi vào trong là tới. Đừng sợ, trước đây nhà của Tống Thời Việt cũng ở nơi này.”
Hứa Xán ngẩn người: “Cậu nói, nhà thiên tài cũng ở đây.”
“Đúng vậy...”
“Thời gian trước nhà cậu ấy mới chuyển nhà, trước đó vẫn còn ở đây.”
Hứa Xán nhìn xung quanh, cảnh tượng xung quanh là thế giới cô ấy chưa từng tiếp xúc bao giờ.
Người đàn ông cầm bình rượu lang thang say sỉn ngất ngây ven đường, có người đi qua người ông ta còn nắn nắn túi quần ông ta, thấy không sờ được cái gì thì cảm thấy xúi quẩy nhổ nước miếng lên trên đất.
Rõ ràng mới đến buổi trưa, trong hàng quán bắt đầu lập loè ánh đèn mập mờ, mấy cô gái ăn mặc mát mẻ dựa người vào cửa, nhìn thấy thân hình cao lớn của Bùi Túc thì ỡm ờ ngoắc ngoắc tay với anh ta.
“Em trai, vào đây ngồi đi, chị có thể gội đầu miễn phí cho cưng.”
Có một cảm giác phức tạp dâng lên trong lòng cô ấy.
Trong lúc nhất thời, cô ấy không thể miêu tả được đó là cảm giác thế nào.
Cô ấy khó có thể tưởng tượng được thiếu niên ngồi bên cạnh cửa sổ kia, thiếu niên luôn có vẻ đẹp trai kiên cường kia làm thế nào hết năm này qua năm khác, ngày ngày đi qua con đường này?
Trong mắt mọi người, dường như anh luôn cao ngạo lạnh lùng, không thể bị vặn ngã.
Ảnh bìa trên diễn đàn của trường học là bức ảnh anh đứng phát biểu dưới quốc kỳ. Ánh nắng sớm mai chiếu sáng khuôn mặt anh, lá quốc kỳ tung bay phía sau, anh khẽ nâng mắt nhìn ống kính, vẻ mặt lạnh nhạt, lạnh lẽo như sương tuyết, lại cao ngạo như trăng.
Từ đó, một bức ảnh thành danh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT