Dường như mưa cũng lớn hơn so với vừa rồi, lộp bộp vỗ xuống dù, lấn át tiếng hô hấp dồn dập và tiếng tim đập của bà.
Bà đưa tán ô ra che đầu cho thiếu niên, còn nửa thân mình lại lộ ra trong mưa không thèm để ý.
Thiếu niên cao hơn bà gần nửa cái đầu, hơi cúi đầu xuống mới thích ứng được độ cao bung dù của bà.
Lê Sân cảm giác được nên bà kiễng mũi chân lên, đưa tay muốn nâng ô cao lên một chút. Bà còn chưa kịp làm gì, cái ô trong tay bỗng nhiên bị cái tay khác cầm đi.
Cái dù màu đen tối tăm, mặt của thiếu niên dưới tán ô không nhìn rõ, chỉ có thể thấy được một đường viền mơ hồ, dáng vẻ kiên cường tuấn tú còn đẹp hơn nhiều so với dáng vẻ bà tưởng tượng ra trong bao nhiêu đêm trở mình trằn trọc khó ngủ.
Giọng nói của anh trong sáng mang theo vài phần trầm thấp, sau đêm vô cùng hỗn loạn đó, đây là lần đầu tiên bà nghe thấy anh nói chuyện.
“Để tôi cầm cho.”
Nước mắt nóng bỏng chảy xuống từ khóe mắt của Lê Sân, bà vội vàng đưa tay lau đi, nở nụ cười với anh.
“Mẹ... Mẹ không biết con sẽ đến, dì giúp việc còn đang nấu cơm, sắp xong rồi.”
Từ cửa đi vào bên trong chỉ vài bước chân, Tống Thời Việt đứng dưới mái hiên, cầm cái ô rung lắc bề mặt có nước mưa để nước rơi xuống bậc thang dưới chân anh, sau đó thu ô lại.
Anh quay đầu liếc nhìn biệt thự đèn đuốc sáng trưng, cửa chính mở rộng, đèn của phòng khách bật lên chiếu rọi những trang trí xa hoa khiêm tốn đập vào mắt anh.
Lê Sân đưa tay ra cẩn thận từng chút một nắm lấy cổ tay của anh.
“Chúng ta vào nhà thôi, bên ngoài lạnh.”
Tống Thời Việt không lên tiếng, anh cụp mắt xuống, thuận theo bà bước vào biệt thự.
Lê Sân đi phía trước, khom lưng lấy trong ngăn tủ ở cửa một đôi dép mới tinh đặt trước mặt anh.
“Cái này là dép, mẹ... mẹ mua dép dành riêng cho con, là dựa theo size dép mà con trai bằng tuổi con hay mua, không biết có vừa không, con đi vào thử một chút xem.”
Tống Thời Việt nhìn đôi dép kia, ánh mắt vô thức chuyển lên chân mình.
Anh đã quên đôi giày trên chân mình rốt cuộc là mua từ lúc nào, dù sao chắc chắn là đã đi rất nhiều năm. Mặt trước của giày bị xước, đế giày cũng bong keo. Lúc đi vài bước chân ở cửa vườn hoa, nước mưa đã theo đế giày chảy vào trong giày, bên trong ướt nhẹp một mảng.
Anh giật giật ngón chân, nước mưa lập tức theo khe hở của đế giày chảy ra một chút.
Anh đột nhiên cứng đờ cả người, không dám động đậy thêm.
Lê Sân nhìn thấy, bà lấy cái ô ném vào khung để ô bên cạnh, cười dịu dàng với anh.
“Không muốn thay cũng không sao, dù sao hôm nay trời cũng mưa, trong nhà ướt nhẹp, đi dép hay không cũng không có ảnh hưởng gì.”
Bà lấy dép bỏ vào trong ngăn tủ, chính mình cũng không đổi, cứ thế kéo tay của anh đi vào phòng khách.
“Muộn như vậy rồi chắc chắn là đói bụng đúng không? Mau vào dùng cơm.”
Bà cất giọng nói về phía phòng bếp: “Thím Lý, xong cơm chưa?”
Một phụ nữ trung niên thò đầu ra khỏi phòng bếp: “Bà chủ, đợi tôi thêm mười phút, xong ngay đây.”
Ánh mắt của bà ấy xẹt qua người thiếu niên, sau đó cực kỳ khắc chế cúi thấp đầu, trở lại nhà bếp tiếp tục công việc của mình.
Lê Sân kéo anh ngồi xuống ghế sofa, trên bàn trà có đặt hoa quả vừa rửa sạch, bà cầm quả chuối cẩn thận lột vỏ rồi bỏ vào trong tay anh.
“Trước tiên... ăn chút hoa quả nhé.”
Thiếu niên nhận quả chuối bà đưa, lịch sự nói cảm ơn với bà, có chút yên lặng cầm trong tay, không lên tiếng cũng không ăn.
Lê Sân luống cuống ngồi tại chỗ, trong lúc nhất thời cũng không biết làm thế nào để ở chung với anh.
Cũng may Tống Lẫm và Tống Tứ cùng vào phòng, Tống Lẫm cởi áo khoác âu phục ra đưa cho Tống Tứ, liếc mắt nhìn bọn họ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Vẫn chưa nấu cơm xong sao?”
Lê Sân đứng dậy khỏi ghế sofa: “Thím Lý nói phải mười phút nữa mới xong.”
“À... Đúng rồi!” Lê Sân giới thiệu cho Tống Thời Việt: “Phía sau Tống Lẫm chính là Tống Tứ, là quản gia nhà chúng ta, bình thường có việc gì cũng có thể tìm ông ấy.”
Thiếu niên theo ánh mắt của bà nhìn sang, lập tức đối diện với ánh mắt hòa ái của Tống Tứ.
Toàn thân ông ấy toát ra khí chất nho nhã, mới thấy còn tưởng rằng là một quý ông phong độ nhẹ nhàng, không ngờ lại là một quản gia.
Tống Tứ cười với anh, đáy mắt còn lập lòe nước mắt: “Từ nhỏ chú đã lớn lên ở nhà họ Tống, nếu cậu chủ không ngại có thể gọi tôi là chú.”
Tống Thời Việt yên lặng nắm chặt quả chuối trong tay không lên tiếng.
Anh đồng ý tới dùng cơm với bọn họ đã là một niềm vui lớn rồi, những thứ khác cứ để từ từ đi.
Thím Lý làm rất nhanh, không tới mười phút đã bưng lên những món ăn đã được nấu xong xuôi.
Sợ anh không thích ứng được, Lê Sân dặn thím Lý nấu thêm một ít món cơm nhà thông thường.
Tống Lẫm ngồi xuống một bên, ông nhìn cơm nước trên bàn, có chút kỳ quái liếc mắt nhìn Lê Sân. Vừa định mở miệng nói gì đó chân bỗng nhiên đã bị đá một cái. Vừa ngẩng mặt lên, đáy mắt Lê Sân đã tràn đầy ý cảnh cáo.
Ông thức thời im lặng không dám nói tiếp.
Lê Sân ân cần nhét đũa vào trong tay Tống Thời Việt: “Mau ăn đi, đói lắm rồi phải không?”
Tống Thời Việt nhận đũa, nhẹ giọng nói câu “Cảm ơn”.
Nụ cười trên mặt Lê Sân ảm đạm xuống nhưng vẫn miễn cưỡng cười với anh.
Bà gắp một miếng thịt bò bỏ vào trong bát thiếu niên: “Con không cần phải cảm ơn mẹ, mẹ là mẹ của con, nên làm những việc này.”
Tay Tống Thời Việt cầm chặt chiếc đũa dừng một chút, không nói gì, cúi đầu ăn miếng thịt bò bà gắp cho anh.
Dường như nhận ra được không khí có chút gò bò, anh nuốt miếng đồ ăn trong miệng xuống, nhàn nhạt mở miệng.
“Bệnh... của dì thế nào rồi?”
Không ngờ anh sẽ hỏi mình vấn đề này, Lê Sân mừng rỡ mở lớn đôi mắt.
“Mấy ngày nay mẹ đều phối hợp với bác sĩ tích cực điều trị, con yên tâm, tuyệt đối sẽ không phát bệnh trước mặt con, cũng... cũng sẽ không xảy ra chuyện giống như ở bệnh viện lúc trước nữa.”
Bà cụp mắt xuống, thật lòng thật dạ xin lỗi anh: “Xin lỗi, mẹ không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy. Sau ngày hôm đó, mẹ không dám gặp con, không phải mẹ cố ý muốn biến mọi chuyện trở nên như vậy...”
Người phụ nữ ngồi trước mặt Tống Thời Việt vén lọn tóc mái dài xõa xuống gương mặt ra sau tai, lộ ra khuôn mặt tinh xảo có mấy phần yếu đuối tái nhợt.
“Mẹ... Mẹ chỉ quá nhớ con.”
“Chúng ta tìm con nhiều năm như vậy, tìm đến mức sau này dần có suy nghĩ từ bỏ. Nhưng thật không ngờ trời cao lại ưu ái chúng ta, ngay khi chúng ta sắp không tiếp tục kiên trì được nữa thì cuối cùng cũng tìm thấy con.”
“Chúng ta quá nhớ con nên không thể chờ đợi được muốn mang con về nhà, ôm con xuống dưới cánh chim của chúng ta. Bởi vì chúng ta không chịu đựng được nỗi đau phải mất đi con thêm lần nữa.”
“Nhưng mà chúng ta chỉ lo cho cảm nhận của mình mà quên mất con...”
Lê Sân không nhịn được duỗi tay giữ chặt tay của thiếu niên, khớp xương gầy gò cộm đến mức bàn tay của bà hơi đau, ngay cả trái tim của bà cũng cảm thấy đau râm ran.
“Từ nhỏ tới lớn con đã khổ sở như vậy, lúc con gặp khó khăn nhất chúng ta không hề xuất hiện, ngược lại sự xuất hiện của chúng ta tạo thành sự quấy nhiễu cho con...”
Bà duỗi tay lau nước mắt: “Mẹ nhất định là người mẹ thất bại nhất trên thế giới này.”
Tay bà không thô ráp như tay của Liễu Mai, tay Lê Sân rất mềm, lúc được bà nắm lấy giống như được bao bọc bởi ngọc ngà ấm áp mềm mại.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng Tống Thời Việt lại cảm nhận được hơi ấm và sức mạnh giống như đúc với Liễu Mai.
Khi còn bé, anh đã từng nằm nhoài trên mép giường nắm tay bà nội. Tay bà giống như vỏ cây khô héo, trong lòng bàn tay toàn là vết chai. Cầm lên có nhiệt độ ấm áp nhưng lộ ra một luồng hơi thở âm u gần đất xa trời.
Anh hỏi bà, cầm tay của mẹ là cảm giác gì?
Là ấm áp.
Bà nội trả lời anh.
Bao nhiêu năm qua, anh đã từng nắm tay nhiều người. Có lạnh, có ấm cũng có nóng bỏng nhưng anh chỉ có thể cảm nhận được hơi ấm đó trên người Liễu Mai.
Nhưng khi Liễu Mai nắm tay Thẩm Tri Ý và nắm tay anh lại không giống nhau, rõ ràng cùng là một đôi tay nhưng nhiệt độ lan tới tay lại khác nhau một trời một vực.
Khi đó anh cũng hiểu rõ, anh là người không có mẹ, cho nên anh nhất định không thể lĩnh hội được cảm giác mà bà nội nói.
Nhưng bây giờ, ở trong biệt thự xa hoa, anh mặc đồng phục học sinh và đi đôi giày rẻ tiền nhất, ngồi trên ghế gỗ lạnh lẽo.
Người phụ nữ bên cạnh có khuôn mặt tinh xảo, dù cho bà chưa dùng đồ trang điểm cũng không che lấp đi được khí chất quý tộc của mình.
Bà cứ thế nhìn anh, trong đáy mắt toàn bộ là anh.
Bà không nhìn thấy quần áo giá rẻ, bà không nhìn thấy đôi giày thấm nước ra ngoài mà anh đang đi. Nhưng bà có thể nhìn thấy khuôn mặt gầy gò của anh, có thể nhìn thấy vết thương nhỏ bé kín mít trên tay anh.
Huyết thống là một thứ thật sự thần kỳ, dù cho mười mấy năm bọn họ chưa từng gặp mặt nhưng khi hai con người chảy cùng một dòng máu nắm tay nhau, bỗng nhiên anh hiểu rõ cái gì gọi là “máu mủ ruột già”.
Ấm áp vắng bóng mười mấy năm một lần nữa bao vây lấy anh, cuối cùng anh cũng biết được nhiệt độ “ấm áp” mà bà nội nói là như thế nào.
Không phải anh ăn cắp từ người khác mà là thuộc về anh, không ai cướp đi được.
Ma xui quỷ khiến thế nào anh chậm rãi mở tay ra cầm ngược lại tay Lê Sân.
Đầu ngón tay của thiếu niên hơi lạnh, còn có chút ẩm ướt của nước mưa mùa thu, giống như người của anh, xa cách lại lạnh lùng.
Nhưng bây giờ, sự lạnh lùng này dược bà xé ra một lỗ hổng, làm cho trái tim cứng cỏi lại nóng ấm của thiếu niên mở ra một cánh cửa đối với bà.
Mưa bên ngoài lặng lẽ dừng lại, hoa nguyệt quý ở trong đình viện bị nước mưa tàn phá chỉ còn lại nụ hoa, cánh hoa màu hồng nhạt trải trên thảm cỏ, dưới ánh đèn đường phô bày ra một loại ánh sáng màu trắng bạc.
Trên người Lê Sân khoác áo khoác, trong tay vẫn còn cầm tay Tống Thời Việt, ý cười nơi đáy mắt ấm áp lại sáng ngời.
“Có rảnh lại đến ăn cơm được không?”
Tống Thời Việt rút tay ra khỏi tay bà, anh dừng lại bên trong đình viện, không đồng ý cũng không từ chối.
“Bên ngoài lạnh lắm, dì vào trong nhà đi.”
Lê Sân lưu luyến không nỡ buông tay anh ra, mùi hương hoa nguyệt quý lành lạnh thoảng qua chóp mũi của bà, ánh trăng lặng lẽ dò ra nửa cái đầu tối tăm từ trong mây.
“Đi đường cẩn thận.” Bà nói.
Gió đêm nổi lên, Lê Sân kéo áo khoác sát vào người mình, nhìn theo xe biến mất trước mặt bà.
Thím Lý đi từ trong nhà ra: “Bà chủ, buổi tối lạnh, vào trong nhà đi.”
Đến tận khi hoàn toàn không nhìn thấy xe nữa, bà mới trở lại trong nhà.
Đồ ăn thừa trên bàn ăn đã được thu dọn sạch sẽ, thím Lý đang lau tay trên tạp dề, do dự mở miệng.
“Vậy... món ăn cô làm trong phòng bếp...”
Sắc mặt của Lê Sân rõ ràng đã tốt hơn nhiều, bà đi vào trong nhà bếp liếc nhìn, trên kệ bếp sạch sẽ có bày mấy món ăn đen thùi lùi không biết là từ nguyên liệu gì.
“Đổ đi...” Lê Sân cười nói.
“Ngày mai cô cũng đến đây đi, dạy tôi nấu ăn như thế nào, tôi cố gắng một chút, lần sau thằng bé đến có thể ăn đồ ăn tôi làm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT