Lục Ninh nói muốn uống cà phê xong, Trần Đạt đã vội vã chạy đi mua cho cô.
Lúc rời đi, Trần Đạt liếc mắt một cái đã nhìn thấy Cảnh Dịch đang đứng ở chỗ ngoặt. Không còn cách nào khác bởi vì Cảnh Dịch giống như nguồn sáng trời sinh vậy, cả người tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Cho dù anh có ăn mặc kín đáo tới cỡ nào thì chỉ cần là người có chút quen thuộc với anh đều có thể nhận ra anh đầu tiên.
Tuy Trần Đạt không theo đuổi thần tượng, cũng chưa từng tiêu tiền vì một nghệ sĩ nào. Chẳng qua là hắn bạn học cùng lớp ba năm của Cảnh Dịch, cho nên đối với Cảnh Dịch có thể nói là quen thuộc đến cực điểm.
Sau khi nhìn thấy Cảnh Dịch, hắn do dự hai giây, cuối cùng vẫn chủ động tiến lên chào hỏi một câu: “Cảnh Dịch.”
Nhiều năm trước hắn tuyệt đối không nghĩ là trong một ngày nào đó mình sẽ trở thành một người làm công bình thường, mà người vừa không thú vị lại nhạt nhẽo trong mắt hắn là Cảnh Dịch, vậy mà lại trở thành minh tinh được hàng vạn người theo đuổi, mỗi ngày đều kiếm được nhiều tiền, cho dù hắn có thể nhìn thấy nhưng lại không với tới được.
Chỉ có thể nói Cảnh Dịch là người quá điệu thấp.
(*)Điệu thấp: có nghĩa là không khoe khoang, khiêm nhường, giấu mình, không bộc lộ (tài năng, khả năng của) bản thân..
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT