Trong lúc Lục Ninh cùng nhân viên công tác nói chuyện, trò khôi hài ở dưới lầu vẫn còn tiếp tục.
Có tiếng Mộ Bảo Châu khóc nức nở, còn có tiếng sủa của con cún đang động dục.
Tuy rằng vừa rồi nhân viên công tác miêu tả có thể khiến người ta tưởng tượng ra hình ảnh, nhưng rốt cuộc thì Lục Ninh cũng không tận mắt nhìn thấy, muốn nói không có hiếu kỳ là không có khả năng. Đáng tiếc vừa nãy cô quá vội vàng, còn chưa kịp rửa mặt, cho nên, cô chỉ có thể tạm thời kiềm chế sự tò mò trong lòng rồi trở về phòng vội vàng xử lý một chút.
Trong chốc lát, dưới lầu liền truyền đến tiếng hét phẫn nộ của Bùi Hí: “Đây là có chuyện gì? Có phải các người đều chết rồi hay không? Chỉ ở bên cạnh xem diễn? Còn không chạy nhanh qua đây, đánh chết con chó này cho tôi!”
Lục Ninh dùng thời gian ba phút vội vàng đánh răng rửa mặt, sau khi cô thoa kem dưỡng da xong, liền vội vàng xuống lầu chạy tới phòng khách. Nhưng mà khi cô đến, thủ phạm gây chuyện đã đào tẩu, chỉ để lại một truyền thuyết. Mà sắc mặt Bùi Hí xanh mét, xung quanh là một đám nhân viên công tác đang nơm nớp lo sợ.
Vẻ mặt Mộ Bảo Châu sợ hãi mà ngồi ở trên ghế, khuôn mặt nhỏ của cô ta tái nhợt, bác sĩ của chương trình ngồi xổm bên cạnh giúp cô ta xử lý vết thương trên đùi.
Buổi sáng mỗi ngày sau khi thức dậy Lục Ninh đều uống mấy ngụm nước ấm. Một bên cô cầm một bình giữ ấm, uống một ít nước ấm, một bên trong lòng lại cảm thấy hiếm lạ, chân Mộ Bảo Châu sao lại bị thương? Là bị cắn sao?
Nhưng mà khi nhìn cẳng chân Mộ Bảo Châu trắng nõn non mịn có một mảng vệt đỏ lớn, cô đột nhiên liên tưởng đến một ít hình ảnh khiến cho người ta cay mắt….
Câu nói vừa rồi mà nhân viên công tác miêu tả lại lần nữa hiện lên trong lòng của cô.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play