Lục Ninh liếc mắt nhìn Mộ Bảo Châu một cái: “Cô sẽ chơi nhạc cụ gì?”
Mộ Bảo Châu không đáp, chỉ hỏi ngược lại: “Lục lão sư có thể chơi nhạc cụ gì nha?”
Lục Ninh à lên một tiếng: “Tôi biết chơi dương cầm với đàn violon, đàn cello và trống Jazz cũng biết chơi một chút, ngẫu nhiên cũng có thể thổi kèn xô na, kéo nhị hồ. Còn cô thì sao?”
Mọi người:……
Người xem: 666!
Mộ Bảo Châu không bao giờ nghĩ tới Lục Ninh thế mà lại không biết xấu hổ như vậy, rõ ràng không có học vấn, cũng không có nghề nghiệp, nói chính mình thành một chuyên gia chơi nhạc cụ. Cô biết chơi nhiều nhạc cụ như vậy? Đây là đang lừa ai?
Làm trò trước màn ảnh phát sóng trực tiếp như vậy cứ như cho rằng trên mặt mình có thiếp vàng, sao cô ta nói đến mức không biết xấu hổ như vậy?
Mộ Bảo Châu miễn cưỡng cười một cái: “Lục lão sư đừng có nói giỡn.”
Lục Ninh liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Ai nói giỡn với cô.” Trước khi Lục Ninh xuyên qua, đàn dương cầm cùng đàn violin đều là chương trình ngoại khóa mà cô cảm thấy hứng thú khi còn đi học. Khi đó trường học gợi ý cho học sinh nhiều phương diện để phát triển, cho rằng mỗi học sinh đều có một thế giới tinh thần phong phú, ít nhất cũng học được cách chơi nhạc cụ, dùng nó để bồi dưỡng tình cảm.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT