Sau khi ăn xong, Úc Tử Tịnh đi thu thập bát đũa, Triệu Dập ngồi ở trên ghế sô pha nhìn Cận Sương, chặc chặc nói: "Ngươi cũng thật là thoải mái."

Cận Sương đẩy xe lăn đến bên cạnh đầu DVD, lấy đĩa video bên trong ra, thả một bộ vừa mới khác vào, đợi đến khi TV có âm thanh, nàng mới quay đầu nhìn Triệu Dập: "Tìm ta có chuyện gì?"

Triệu Dập dựa vào sô pha ở phía sau lưng, thỏa mãn thở dài: "Cũng không có gì, gọi điện thoại cho ngươi lúc nào cũng không thông, có việc muốn cùng ngươi nói."

Cận Sương liếc nhìn bóng lưng của Úc Tử Tịnh, nói: "Dứt lời."

Triệu Dập: "Chuyện đình Nguyệt Phong nổ tung trước đây không lâu, có tin tức."

Cận Sương vỗ vỗ chân trái của mình, hỏi dò Triệu Dập: "Tin tức gì."

Tầm mắt của Triệu Dập liếc đến trên đùi bị thương của nàng: "Cảnh sát bên kia có tin tức, là người làm, thế nhưng cụ thể là ai, vẫn chưa tra được, hiện tại sợ đánh rắn động cỏ, nắm quyền cho nên che lại, bọn họ nhờ ta cho ngươi biết một tiếng, gần nhất cẩn thận chút."

Cận Sương nhíu lông mày: "Người làm? Lâm Thi Nhiên kia biết không?"

Triệu Dập gật đầu: "Biết, gần nhất ta để Bạch Giản nhiều chú ý một chút, chính ngươi cũng cẩn thận, dù sao lần trước nổ tung là ngươi bảo vệ Lâm Thi Nhiên, ta sợ bọn họ đem hỏa tát đến trên người ngươi."

Chuyện như vậy không có gì mới mẻ, mấy năm trước thì có một vị quan lớn gặp phải bất trắc, được vệ sĩ cứu, sau đó một nhà vệ sĩ chịu họa bị sát hại.

Mấy năm qua, nhiều vô số những chuyện như vậy.

Chỉ là huyên náo không lớn, cho nên mọi người đều không biết mà thôi.

Triệu Dập lo lắng, không phải là không có đạo lý, Cận Sương chần chờ mới trả lời hắn: "Ta biết rồi."

Đề tài nói chuyện của hai người vừa mới kết thúc, Úc Tử Tịnh đã bưng mâm đi tới, trong mâm là táo đã được cắt gọn, dùng mấy cây tăm đâm lên, Triệu Dập thấy nàng lại đây vội vàng tiếp nhận mâm, cười nói: "Tỷ tỷ thật hiền lương."

"Cận Sương, đời trước ngươi đã tu luyện phúc khí đi."

Cận Sương mím môi cười, Úc Tử Tịnh không rõ vì sao, nhưng đối với Triệu Dập giống như quen thuộc như vậy, nàng cũng không có truy đến cùng, chỉ giật nhẹ khóe miệng thôi.

Phim vừa mới bắt đầu, Úc Tử Tịnh lo lắng Cận Sương ngồi xe lăn thời gian dài sẽ không thoải mái, nàng đỡ Cận Sương ngồi trên sô pha, chân trái gác lên trên khay trà, còn không quên đem mâm trái cây đặt ở bên cạnh nàng.

Triệu Dập nhìn thấy không khí ngọt ngào trong phòng, cảm giác mình có thể đi được rồi.

Hắn đứng dậy cùng Cận Sương nói: "Ta đi trước, ngươi nhiều chú ý."

Nhìn thấy ánh mắt không rõ của Úc Tử Tịnh đưa tới, hắn lại miễn cưỡng bỏ thêm một câu: "Nhiều chú ý nghỉ ngơi."

Cận Sương ừm một tiếng, ánh mắt từ trên ti vi dời về hướng Triệu Dập, đưa tay nói: "Lấy ra."

Triệu Dập sửng sốt một chút, vò đầu: "Cái gì?"

Cận Sương dùng cằm ra hiệu vị trí ở cửa: "Chìa khoá của ta."

Triệu Dập sách một tiếng, còn không quên bồi câu tiếp theo: "Trọng sắc khinh bạn!"

Hắn đem chìa khoá đặt ở trên tay Cận Sương, cúi đầu nhìn chân trái của Cận Sương, lại liên tưởng đến hình ảnh trong bộ phim vừa rồi trong lúc vô tình nhìn thấy, tiến đến bên tai Cận Sương nói nhỏ: "Tiết chế a, tiết chế!"

Cận Sương chỉ hận chân bị thương, bằng không có thể một cước đem hắn đá ra ngoài.

Úc Tử Tịnh nhìn theo phương hướng Triệu Dập rời đi, nhíu nhíu đôi mi thanh tú, qua nửa ngày mới nói: "Bằng hữu này của ngươi, rất thú vị."

Cận Sương hững hờ hồi nàng: "Chính là cái vô lại."

Úc Tử Tịnh thu hồi ánh mắt, nhìn phim, nhàn nhạt hỏi dò: "Tại sao biết?"

Có thể cùng Cận Sương trở thành bằng hữu, nàng kỳ thực vẫn có chút hiếu kỳ.

Cận Sương bốc lên một miếng táo, đặt ở trong miệng nhai kỹ nuốt chậm, rèm cửa sổ trong phòng khách không có kéo lên, có chút ám hắc, Úc Tử Tịnh nhấc mày nhìn bộ dạng rơi vào trầm tư của Cận Sương, nàng cũng thuận thế cầm một miếng táo, vẫn chưa kịp ăn liền nghe thấy Cận Sương nói: "Trong quân đội nhận thức, khi đó hắn là đội trưởng."

Úc Tử Tịnh như có như không gật đầu.

Kỳ thực cho đến hiện tại nàng vẫn chưa biết Cận Sương là làm lính gì, ngay cả cô cô cũng không biết, nàng lại càng không biết rõ.

Cận Sương nói xong vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Đến xem phim."

Úc Tử Tịnh cười yếu ớt gật đầu, đáp lại.

Là một bộ phá án hài kịch, toàn bộ hành trình có điểm gây cười, cũng có điểm hồi hộp, thời điểm Cận Sương xem phim rất yên tĩnh, ánh mắt vẻn vẹn nhìn chằm chằm TV, chốc lát không có ngưng trệ, nhưng Úc Tử Tịnh nhìn sẽ cảm thấy khốn đốn, nàng quay đầu nhìn Cận Sương.

Chếch nhan tinh xảo, mâu sắc sáng lấp lánh, giống như ngôi sao sáng óng ánh, môi mỏng mím lại, hai tay ôm ở trước ngực, cả người tựa hồ vùi đầu vào trong phim ảnh, không nói tiếng nào.

Úc Tử Tịnh mí mắt nặng dần, đầu nàng buông xuống một bên khác, chỉ chốc lát sau liền ngủ.

Cận Sương ngay lúc nàng thu tầm mắt lại, liền liếc mắt nhìn nàng, thấy đầu nàng cúi thấp thấp, cả người núp ở trên ghế sô pha, nàng đưa tay gác lên trên bả vai của Úc Tử Tịnh: "Có phải là mệt không? Có muốn trở về phòng nghỉ ngơi hay không?"

Úc Tử Tịnh mông lung mở mắt ra, thấy phim còn đang chiếu, nàng lắc đầu một cái, xoay người một cái, đầu đặt trên đùi của Cận Sương, mặt hướng về bụng dưới, còn không quên dùng tay ôm lấy eo thon của Cận Sương, hướng về trước dụi dụi, nói một câu: "Liền như vậy rất tốt đẹp."

Trong chốc lát, nàng đã hô hấp đều đặn, hiển nhiên đã tiến vào mộng đẹp.

Bầu không khí trong phòng khách rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh nho nhỏ từ trong TV truyền đến, giống như bài hát ru con, khiến người ta buồn ngủ.

Cận Sương cúi đầu nhìn sườn mặt trơn bóng của Úc Tử Tịnh, lông mi rất dài, mang theo cong cong độ cong, nàng đưa tay che ở trên mắt, lòng bàn tay mang theo ấm áp, Úc Tử Tịnh động đậy, tiếp theo cả người vùi vào trong lòng nàng.

Chỉ chừa lại sau gáy ở trước mắt Cận Sương lắc lư.

Cận Sương bất đắc dĩ thở dài, ngón tay cuốn lấy tóc dài của Úc Tử Tịnh, đi vòng một vòng lại một vòng, cuối cùng tiến đến chóp mũi, ngửi được mùi thơm thoang thoảng.

Bộ phim kết thúc lúc nào, hai người cũng không biết, Úc Tử Tịnh là bị di động đánh thức, nàng lấy điện thoại di động từ trong túi tiền ra, vẫn chưa tỉnh táo nói: "Uy."

Đầu bên kia điện thoại di động là âm thanh của Ôn Ngọc, nàng vội vàng nói: "Úc tỷ, ngươi có ở nhà không? Ngươi đừng khổ sở, ta đến tiếp ngươi!"

Úc Tử Tịnh có chút mộng, nàng ngửa đầu nhìn xung quanh, sau đó nói: "Không có, ta không ở nhà, chuyện gì?"

Trong nháy mắt nàng liền khôi phục lại ngữ khí bình thường, lạnh nhạt mang theo xa cách, Ôn Ngọc khẽ cắn răng: "Úc tỷ, ngươi vẫn chưa xem Weibo sao?"

Weibo?

Khuôn mặt ánh khí của Úc Tử Tịnh nhíu chung một chỗ, trong mắt có chút mê man, nàng xưa nay không chơi Weibo, thậm chí đều không có tài khoản, bây giờ Ôn Ngọc nói những lời này là có ý gì.

Nàng trả lời: "Không thấy, đến cùng là chuyện gì."

Ôn Ngọc trước khi cúp điện thoại bồi một câu: "Ngươi vẫn nên nhìn đi, đừng nổi giận là tốt rồi."

Úc Tử Tịnh cúp điện thoại phát giận, Cận Sương ở bên cạnh vẫn còn chưa có tỉnh lại, nàng dựa lưng ở trên ghế sô pha, đầu lệch qua một bên khác, nàng nhấc mắt, vừa vặn có thể nhìn thấy độ cong của khuôn mặt Cận Sương giống như được phác hoạ ra, nàng chỉ mặc áo ngủ, lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn, ngón tay của Úc Tử Tịnh sờ sờ trên mặt nàng, có chút lạnh.

Nàng đứng dậy đi lên lầu trên cầm chăn mỏng trong phòng xuống đắp lên người Cận Sương.

Cũng không biết nàng vẫn duy trì cái tư thế này có mệt hay không.

Úc Tử Tịnh nhíu lông mày, cẩn thận từng li từng tí một ôm lấy hai chân Cận Sương đặt ở trên ghế sô pha, là loại ghế tựa cho quý phi, rất lớn, nàng đặt chân xong sau đó dùng gối ôm để sau đầu cho Cận Sương, Cận Sương không biết có phải là quá mệt mỏi hay không, để mặc nàng dằn vặt cũng không có tỉnh lại.

Thu thập xong cho Cận Sương, nàng ngồi xếp bằng ở một bên sô pha khác, cầm điện thoại di động lên trên Weibo xem, không có tài khoản, cũng không biết xem từ nơi nào, mãi đến khi vô ý nhìn thấy hot search, nàng mới thực tại sửng sốt một chút.

## Hộ sĩ cấp cứu của Bệnh viện thành phố chân đạp vài con thuyền ###

## Bệnh viện thành phố ##

## Hộ sĩ cấp cứu Úc nào đó nào đó ##

Còn có hình minh hoạ, trong hình chính là bức ảnh nàng cùng Tô Dương còn có Dư Thanh cùng một chỗ, chỉ là mơ hồ xử lý, người không quen thuộc không có khả năng thấy được, thế nhưng nhận thức một chút liền biết là nàng.

Ngón tay của Úc Tử Tịnh điểm ở trên màn ảnh, đi xuống.

Mỗi người nói một kiểu, bên nào cũng cho là mình phải.

Có nói nàng thủy tính dương hoa, hành vi không biết kiềm chế, cũng có nói Tô Dương gây sự hai người sớm đã chia tay, chỉ do kẻ ác cáo trạng trước.

(Thủy tính dương hoa: lẳng lơ)

Úc Tử Tịnh con mắt lạnh nhạt xem trên Weibo một cái lại một cái bình luận.

Này vốn là tin tức nhỏ không ảnh hưởng được toàn cục, trên Weibo một ngày không biết sẽ có bao nhiêu tin tức, thế nhưng thành phố Trường Hạc không lâu trước vừa có sự kiện ảnh hậu nổ tung, được độ quan tâm rất cao, hiện tại một tin tức nhỏ vừa ra, đương nhiên phải so với bình thường tiếng vọng nhiệt liệt hơn nhiều.

Chỉ là làm sao cũng không nghĩ tới, sẽ nóng đến mức lên trên hot search.

Chẳng trách vừa rồi Ôn Ngọc sốt ruột như vậy hỏi mình có sao không, Úc Tử Tịnh thực sự là dở khóc dở cười, một cuộc chia tay bình thường nháo đến Weibo, nàng lúc này hoàn toàn có đãi ngộ như minh tinh.

Bình luận vẫn còn tiếp tục, đã tăng lên đến nói tới đạo đức nghề nghiệp, còn nói nàng không xứng đi làm ở bệnh viện, người có phẩm hạnh như vậy, sớm muộn cũng sẽ là kẻ gây họa, đồng thời kéo tới quan chức ở bệnh viện, hi vọng bọn họ có thể sửa tác phong cá nhân của bác sĩ hộ sĩ.

Bệnh viện thành phố bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.

Úc Tử Tịnh hơi có chút bất đắc dĩ, ngón tay của nàng còn đang điểm ở trên màn ảnh, Ôn Ngọc phát WeChat tới.

—— Úc tỷ, ngươi có khỏe không?

Úc Tử Tịnh hồi nàng: Rất tốt, đừng lo lắng ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play