Thành Phố Trường Hạc thuộc tỉnh Tam Giang, phong cảnh tú lệ, bốn mùa như xuân xanh, không chỉ là địa điểm du lịch nổi danh ở quốc nội, mà còn là nơi tốt nhất được các đại đạo diễn bấm máy quay phim thần tượng.
Nơi đây chất chứa vô số bảo địa bí mật, lúc nào cũng có gió nhẹ từ từ thổi, trăm hoa đua nở, đi đến chỗ nào cũng có thể ngửi được từng trận mùi thơm ngát.
Từng được một lần tuyển chọn vì là thành phố hoa hải.
Nhưng hôm nay cùng thường ngày có chỗ bất đồng.
Úc Tử Tịnh bước nhanh trên đường phố, từ lúc nàng nghe điện thoại đã qua nửa giờ, người gọi ngữ khí cấp tốc, ra lệnh: "Mau trở lại bệnh viện, đình Nguyệt Phong phát sinh vụ nổ, hiện tại mọi người đều được đưa tới, toàn bộ nhân viên đều phải quay lại làm."
Mệnh lệnh như vậy rất thông thường.
Trường Hạc là địa điểm du lịch, mỗi ngày dòng người chen chúc, người đến người đi rất nhiều, tự nhiên sự tình cũng hơn nhiều.
Nữa năm trước đem đình Nguyệt Phong được quy hoạch làm căn cứ quay phim, càng hấp dẫn được vô số fans đến đây quan sát, mãi đến khi sự kiện dẫm đạp qua đi, đình Nguyệt Phong mới xem như an ổn xuống.
Nhưng lúc này mới an ổn được hai năm, lại xảy ra vấn đề rồi.
Nàng nhíu lông mày nhìn về phía đính Nguyệt Phong đình kia, khói đen còn đang bốc lên, xem ra lần này không phải việc nhỏ.
Úc Tử Tịnh đi làm rất bận bịu, nên rất ít quan tâm đến tin tức giới giải trí, nhưng ảnh hậu Lâm Thi Nhiên tháng sau đóng phim ở đình Nguyệt Phong, nàng ít nhiều cũng biết một ít, ngày hôm nay đình Nguyệt Phong lại phát sinh vụ nổ, không biết Lâm Thi Nhiên có ở hiện trường hay không.
Nếu ở hiện trường, chỉ sợ có không ít fans sẽ đến, số người thương vong của vụ nổ kia khẳng định không thấp.
Cũng khó trách chủ nhiệm lại vội vội vàng vàng gọi các nàng trở về như vậy.
Bệnh viện hai bên đủ loại hoa cỏ, bên dưới sum suê xanh biếc cùng nụ hoa đang chờ nở hoa, Úc Tử Tịnh bước chân không dừng lại mà đi thẳng về phía trước, cửa lớn của bệnh viện bị người đổ đến vây kín chặt chẽ.
Có fans giơ nhãn hiệu, nhưng nhiều nhất vẫn là phóng viên báo nhỏ, bọn họ vì tranh điều tin tức đều hận không thể đi đến chen vào, Úc Tử Tịnh đứng ở bên ngoài thở dài, tình hình này, đừng nói là người, ngay cả con ruồi cũng khó khăn bay vào đi.
Nàng chuẩn bị xoay người liền nhìn thấy Diệp Đình tóc tai bù xù đứng bên trong đám người.
Úc Tử Tịnh kêu: "Bác sĩ Diệp!"
Nói vậy nàng cũng là bị chủ nhiệm lâm thời gọi tới, tóc nàng mới vừa gội còn chưa kịp thổi khô, đi tới trước mặt Úc Tử Tịnh, một mùi hương thơm mát của dầu gội đầu bay đến.
Diệp Đình nhìn thấy Úc Tử Tịnh, nhíu nhíu mày: "Đi cửa sau đi."
Úc Tử Tịnh quay đầu nhìn cửa lớn người người tấp nập, hai người bọn họ cũng không ngờ tới lại bị như vậy, chỉ có thể từ cửa sau tiến vào bệnh viện.
Hai người một đường đi vào trong, Diệp Đình vừa đi vừa nói thầm: "Ngươi nói ta bận bịu như thế, lúc nào ta mới có thể xuất giá a!"
Nàng một bộ ngữ khí hận không thể lập tức gả đi làm Úc Tử Tịnh mỉm cười, Diệp Đình tướng mạo thanh tú, hai mươi bảy hai mươi tám nhưng khuôn mặt lại trẻ như con nít, rất giống vừa mới tốt nghiệp đại học ra, ở khoa cấp cứu có tiếng là nữ nhân hận không thể gả, mỗi tuần có thời gian nghỉ ngơi người bên ngoài hoặc ngủ bù hoặc vui đùa, chỉ có nàng không có chơi cũng không thân cận ai.
Úc Tử Tịnh đối với việc này không phát biểu ý kiến, nàng chỉ cúi đầu tiếp tục đi về phía trước, Diệp Đình đưa mắt thả ở trên người nàng, vừa mới chuẩn bị mở miệng liền thấy cửa sau đi ra một người, người kia nhìn thấy hai người bọn họ liền lên tiếng: "Bác sĩ Diệp, hộ sĩ Úc, các ngươi tới rồi, chủ nhiệm ở bên trong sắp bận bịu đến chết rồi."
Diệp Đình cùng Úc Tử Tịnh bốn mắt nhìn nhau,liền cất bước đi vào.
Trên hành lang bên trong bệnh viện đầy ắp người, có người nhà của người bệnh, có người bị thương tích nhẹ, còn có bác sĩ hộ sĩ, tới tới lui lui đi lại, Úc Tử Tịnh sau khi tiến vào liền đi vào phòng thay quần áo, nàng cởi áo khoác cầm lấy bộ đồ trắng vội vã ra cửa, bước chân nhanh như gió.
Ở cửa Tiểu Trương đang kiểm tra mức độ nghiêm trọng của vết thương, nhẹ thì sắp xếp hộ sĩ băng bó cầm máu, nghiêm trọng thì đẩy vào bên trong sắp xếp giải phẫu.
Úc Tử Tịnh đi tới trước mặt Tiểu Trương, đeo xong khẩu trang nói: "Đến bao nhiêu người rồi?"
Tiểu Trương trên đầu phủ một tầng mồ hôi mỏng, tốc độ nói của nàng cực nhanh: "Đại khái bốn mươi, năm mươi người, bị thương thật nặng thì không nhiều, phần lớn đều là vết thương nhẹ."
Úc Tử Tịnh ừm một tiếng giúp nàng kiểm tra, nàng quay đầu lại nhìn, người phía sau không nhiều ước chừng còn khoảng mười người.
Mới vừa kiểm tra xong bốn, năm người, Ôn Ngọc hừng hực chạy tới, vành mắt hồng hồng, cách đến gần, Úc Tử Tịnh còn nghe được giọng mũi của nàng, nàng nhấc mày: "Làm sao?"
Ôn Ngọc thấy còn có bệnh nhân, mặt mày rủ xuống: "Không có chuyện gì."
Tiểu Trương đưa cho bệnh nhân thẻ số, cười yếu ớt nói: "Chính là đi hướng bên kia."
Bệnh nhân cầm thẻ số liền đi, Tiểu Trương thở một hơi, nhìn về phía Ôn Ngọc: "Có phải lại bị lão Triệu mắng?"
Ôn Ngọc là người mới, vừa tới chưa được ba tháng, lão Triệu tính khí lại lớn, thường thường mắng cho khóc sướt mướt, Úc Tử Tịnh không cho nàng một ánh mắt, nàng còn vội vàng động viên bệnh nhân trước mắt.
Mãi đến khi người ở trước mặt nàng đi rồi, Ôn Ngọc mới nhỏ giọng thầm thì.
Nàng hai tay xoắn vào một chỗ, nói lầm bầm: "Trách ta sao, chủ nhiệm nói ta liên hệ với người nhà bệnh nhân, nhưng bệnh nhân kia ngay cả di động cũng không có, ta làm sao liên hệ."
Khi nàng nói còn mang theo giận hờn, Úc Tử Tịnh nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng, nói: "Chúng ta có biện pháp khẩn cấp khi không liên lạc không được với người nhà bệnh nhân, ngươi sẽ không không hề làm gì cả chứ?"
Ôn Ngọc nhất thời đỏ bừng mặt.
Nàng xác thực không hề làm gì cả, chủ nhiệm Triệu phát một trận hỏa xong liền đem nàng đẩy đến phía trước, để cho nàng đi theo bên cạnh Úc Tử Tịnh học tập nhiều hơn.
Tiểu Trương bất đắc dĩ lắc đầu thở dài một cái, lại nói, vạn nhất Ôn Ngọc không chịu được muốn ồn ào từ chức, việc này nàng cũng không coi là việc to tát gì, nhưng chuyện như vậy, cũng đã phát sinh mấy lần, nàng chính là không biết ghi nhớ.
Trên tay nàng cầm chìa khó nhà thuốc đối với Úc Tử Tịnh nói: "Úc tỷ, ta đi lấy chút thuốc."
Úc Tử Tịnh gật đầu, thấy Ôn Ngọc còn đứng bên cạnh nàng, nàng nói: "Đi thôi."
Nàng mang theo Ôn Ngọc vào bên trong cầm máu băng bó vết thương nhẹ cho bệnh nhân, qua thật lâu, Ôn Ngọc mới mở miệng nói: "Úc tỷ, xin lỗi."
Nàng biết tật xấu của mình, vứt bừa bãi không nói, còn có bệnh hay quên, các bạn học đều hâm mộ nàng vừa tốt nghiệp liền được phân đến bệnh viện thành phố, ai có thể nghĩ được nàng có áp lực bao nhiêu lớn, nàng căn bản không muốn làm hộ sĩ, căn bản không muốn tiến vào bệnh viện, tâm của nàng không ở đây, cha mẹ một mực nhét nàng vào.
Ngày hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, Ôn Ngọc cũng biết là nàng sai, nhưng đối với sắc mặt của chủ nhiệm Triệu, nàng không có gan xin lỗi, lúc này mới dám cùng Úc Tử Tịnh nói.
Úc Tử Tịnh trên tay nhanh chóng giúp một bệnh nhân băng bó cẩn thận thương tích, dặn dò hắn một chút chuyện cần chú ý, mãi đến khi người đó ra khỏi phòng bệnh, nàng mới nhìn về phía Ôn Ngọc: "Mọi người đều có sự lựa chọn, Ôn Ngọc, nếu ngươi đã đến nơi này rồi, liền phải gánh lấy trách nhiệm của ngươi, công tác không phải trò đùa, huống chi công việc của chúng ta, dù là sai lầm nhỏ cũng sẽ gợi ra sai lầm lớn."
Thấy giọng nói của Úc Tử Tịnh thẳng thắn, hoàn toàn không làm dáng, Ôn Ngọc trong lòng nóng lên, nàng cúi đầu nói: "Cảm ơn Úc tỷ, ta sẽ nhớ kỹ."
Úc Tử Tịnh không tiếp tục nói nữa, cấp tốc băng bó cho một người khác.
Bận bịu đến qua giờ cơm, khoa cấp cứu mới coi như an tĩnh được một chút, ở ngoài cửa chính vẫn có Cẩu Tử nằm chờ, còn có không ít fans tay nâng bảng viết ba chữ lớn Lâm Thi Nhiên làm thành một vòng, Úc Tử Tịnh nghiêng đầu nhìn, sau đó thu hồi tầm mắt lại.
(Cẩu tử: ý chỉ phóng viên, paparazzi)
Tiểu Trương động động cánh tay, hướng về Úc Tử Tịnh nói: "Úc tỷ, có mệt hay không?"
Úc Tử Tịnh lắc đầu cười yếu ớt: "Quen rồi."
Xác thực quen rồi, từ khi nàng tốt nghiệp xong liền làm việc ở trong bệnh viện, từ khoa lâm sàng điều đến khoa cấp cứu, thời gian nàng làm không tính là dài nhất, nhưng rất chăm chú, ngay cả chủ nhiệm Triệu xoi mói như vậy cũng liên tục khen nàng, nếu không phải thời gian làm chưa đủ, sợ là đã sớm ngồi lên vị trí y tá trưởng.
Tiểu Trương hoạt động xong gân cốt đứng lên, nàng đi ra ngoài nhìn, đối với Úc Tử Tịnh nói: "Cũng còn may Lâm Thi Nhiên không có chuyện gì, nếu có chuyện, fans của nàng còn không đem bệnh viện của chúng ta hủy đi mới là lạ!"
Nàng đầy mặt bát quái, dựa sát vào bên cạnh Úc Tử Tịnh nói: "Úc tỷ, nói đi nói lại, ngươi còn chưa thấy Lâm Thi Nhiên đi, có muốn ta cho ngươi biết số phòng bệnh hay không, giả vờ ngẫu nhiên gặp được?"
Lâm Thi Nhiên là được đưa vào trước, sau khi đưa tới liền sắp xếp vào khu phòng bệnh cao cấp, Úc Tử Tịnh tự nhiên chưa thấy.
Hiện tại không rảnh rỗi, tâm tứ bát quái của Tiểu Trương nhất thời lung lay, nàng tiếp tục nói: "Chỉ là nói thật, tự mình nhìn thấy so với bên trong màn ảnh vẫn tốt hơn, đặc biệt là lúc ngủ ở trên băng ca bị nhấc tiến vào, hoàn toàn là một bộ Tây Thi mảnh mai a."
Nàng đầy mắt lóe sáng, Úc Tử Tịnh đánh gãy trạng thái hoa si của nàng, hỏi: "Việc không có liên lạc được với người nhà bệnh nhân, hiện tại liên lạc được rồi sao?"
Tiểu Trương tập trung tinh thần, nói: "Nàng a, nghe nói là vệ sĩ của ảnh hậu, xem như là bị thương nặng nhất trong đám người đó, chân phỏng chừng mấy tháng đều không thể đi."
Nghe được không có nguy hiểm tính mạng, Úc Tử Tịnh thở một hơi, nàng đứng lên nói: "Đi thôi, đi ăn cơm."
Tiểu Trương kinh ngạc nói: "Úc tỷ không trở về sao?"
Bệnh viện bên này xem như đã ổn định lại, vết thương nhẹ được băng bó xong đều trở về, gần một nửa người ở lại quan sát, Úc Tử Tịnh ngày hôm nay được nghỉ ngơi, Tiểu Trương còn tưởng rằng nàng hết bận sẽ đi về đây.
Úc Tử Tịnh lắc đầu một cái, đem tóc dài búi lên thành hình cầu, dùng kẹp cố định lại, hướng về Tiểu Trương nói: "Đi thôi, ngươi để Ôn Ngọc tiếp ca trực."
Bên trong bệnh viện nói nhao nhao ồn ào, căng tin ngày hôm nay cũng phi thường náo nhiệt, bác sĩ cũng là người, hơn nữa bác sĩ trẻ tuổi chiếm đa số, giờ khắc này đề tài không phải vây quanh người bệnh thì chính là vây quanh người Lâm Thi Nhiên.
Hai người chọn một nơi hơi hơi yên tĩnh ngồi xuống, Úc Tử Tịnh vội vã ăn chưa được bao nhiêu, chuông điện thoại di động liền vang lên, nàng lấy ra xem, là số lạ.
" Uy. "
Đầu bên kia điện thoại là thanh âm có chút dễ nghe của nữ nhân, lanh lảnh giống như chim Hoàng Oanh, người kia hỏi: "Ngươi là tỷ tỷ của Cận Sương sao?"
Cận Sương?
Úc Tử Tịnh nghe được danh tự này run lên, chốc lát nói: "Phải."
Nữ nhân bên kia điện thoại thở một hơi, vội nói: "Vậy thì tốt, chúng ta hiện tại đang ở bên trong bệnh viện thành phố, có thể đến một chuyến không?"