Bạch Khương cố gượng cười: "Tôi không say xe, chỉ là gặp phải..." Cô không biết phải nói sao, sâu thẳm trong lòng có một giọng nói vang lên: đừng nói, đừng nói ra...
Cảm giác này đến rất bất ngờ, nhưng trong lúc tâm trí đang rối bời, Bạch Khương lại có linh cảm rằng giọng nói trong lòng kia đáng để tin tưởng.
"Tôi không sao, cảm ơn cô đã quan tâm." Cô cố nở một nụ cười rồi chuyển chủ đề: "Cô đang giặt đồ à?" Cô liếc nhìn bồn giặt và cũng đặt quần áo bẩn của mình vào một bồn khác.
Thấy vậy, Thu Linh Hương mỉm cười dời ánh mắt: "Đúng vậy, áo khoác ngoài bẩn quá nên tôi giặt trước."
Mặc dù cô ấy có thể thấy sự hoảng sợ qua ánh mắt của Bạch Khương, nhưng nếu đối phương không muốn nói, cô ấy cũng không hỏi thêm. Có lẽ Bạch Khương gặp phải thứ gì đó như gián hay chuột, nhưng vì là giáo viên, cô ấy có thể ngại nói ra.
Thu Linh Hương vắt khô quần áo và bỏ vào chậu. Cô ấy vẫn chưa tắm, nhưng vì áo khoác bị đồng nghiệp ngồi cạnh say xe nôn ra làm bẩn, nên cô ấy đã lấy ra giặt sạch trước.
Phía ngoài phòng tắm có một ban công lớn dùng để phơi đồ, móc áo và mọi thứ đều sẵn sàng. Sau khi phơi đồ xong, Thu Linh Hương rời đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play