Chiêm Ny khám toàn thân hết cả buổi sáng. Lúc hai người rời khỏi bệnh viện tư Nhân Nguyên thì đã là hai giờ chiều.

Trước lúc rời đi, Liễu Mộc Mộc quay đầu nhìn tòa cao ốc bệnh viện, cảm thán: “Bệnh viện này cũng khá tốt, không quá đông người, hoàn cảnh cũng ổn.”

“Tốt mà ha.” Giọng điệu Chiêm Ny khá bình thường, “Thân Thành cũng có bệnh viện tư nhân Nhân Nguyên, chắc là chi nhánh. Lúc trước mẹ mình toàn kiểm tra sức khỏe ở đó, mình có đi cùng mẹ.”

Thân Thành chính là thành phố nhỏ ở tỉnh lẻ nơi miền Bắc của các cô. Khoảng cách từ đây tới đó không xa lắm, đi tàu cao tốc một tiếng là đến.

Liễu Mộc Mộc ít khi ra ngoài nên giờ mới biết.

“Vậy à? Thế thì trùng hợp ghê.” Liễu Mộc Mộc thoáng nhíu mày, sau đó quay đầu cười nói với Chiêm Ny, “Chúng ta tìm chỗ nào ăn trưa đi. Ăn xong rồi về nhà sau ha?”

Chiêm Ny còn chưa đáp thì điện thoại cô ta đã vang lên.

Cô ta vội nối máy, nói với người ở đầu dây bên kia vài câu: “Biết rồi, em chờ anh ở cổng bệnh viện.”

Sau khi cúp máy, cô ấy nói với Liễu Mộc Mộc: “Anh mình muốn tới đón mình. Mình không ăn cơm với cậu được rồi.”

“Được, vậy chờ anh cậu tới thì mình về sau.”

“Ừm.” Chiêm Ny gật đầu.

Chưa tới năm phút, xe của Chiêm Hồi Thiên đã đậu bên kia đường. Thấy Liễu Mộc Mộc bên cạnh em gái mình, Chiêm Hồi Thiên không xuống xe mà hạ cửa sổ nhìn thoáng qua cô, sau đó lạnh lùng nói với Chiêm Ny: “Lên xe.”

Chiêm Ny ngoan ngoãn mở cửa xe, sau đó vẫy tay tạm biệt Liễu Mộc Mộc. Chiếc xe lăn bánh để lại đường khói dài. 

Trên xe, Chiêm Hồi Thiên tức giận hỏi Chiêm Ny: “Sao em lại đi với cô ta?”

Chiêm Ny không hiểu vì sao thái độ của anh mình đột nhiên thay đổi, chỉ đành cẩn thận nói: “Em đi khám một mình thấy hơi sợ nên gọi cô ấy đi cùng. Có sao không anh?”

Chiêm Hồi Thiên khựng lại một chút rồi nói: “Lúc trước lúc ăn cơm bố có gặp cô ta, bảo cô bé này không lễ phép, làm khách của bố tức giận. Sau này em ít tiếp xúc với cô ta đi.”

“À…” Chiêm Ny khá ngạc nhiên, mau chóng gật đầu, “Em biết rồi.”

Một lát sau, cô ta lại nhỏ giọng nói: “Lúc trước Liễu Mộc Mộc cũng thế, khá là vô tư. Nhưng chắc là cô ấy không cố ý đâu.”

“Ừm, đa số người như vậy đều là do phụ huynh không dạy tốt. Không phải anh không cho em kết thêm bạn bè, nhưng sau này em sẽ có thêm rất nhiều bạn mới bởi vì thân phận của mình, không cần tiếc một người bạn này.”

“Ồ.”

“Đúng rồi, đột nhiên anh nhớ ra một chuyện. Hình như lúc anh còn nhỏ mẹ có nói sinh nhật của bố cho anh, khi đó trời khá lạnh, anh có nhớ sai không?”

Chiêm Ny cười lắc đầu: “Anh nhớ không sai đâu. Sinh nhật trên chứng minh thư của bố không phải sinh nhật thật. Lúc đi đăng ký, ông nội nhớ nhầm nên mới viết sai. Mẹ bảo sinh nhật bố là mùng một tháng mười âm lịch.”

Chiêm Hồi Thiên ngạc nhiên nói: “Anh nhớ sinh nhật của mẹ là mùng hai tháng mười phải không?”

“Hóa ra anh còn nhớ hả. Mẹ sinh vào rạng sáng mùng hai tháng mười, bố và mẹ thua kém nhau có hai tiếng thôi đó. Bọn họ còn sinh cùng một bệnh viện nữa cơ.”

Chiêm Hoành Nghiệp và vợ trước là thanh mai trúc mã, vì vậy rất hiểu rõ gia đình của nhau;. Chiêm Ny sinh sống cùng mẹ một thời gian dài, đương nhiên cũng biết những chuyện này.

Chiêm Hồi Thiên nở nụ cười: “Đúng là có duyên.”

Chiêm Ny cũng cười, biểu cảm thoáng chút cô đơn.

Có duyên thì sao chứ, sau khi bố có tiền cũng ly hôn với mẹ, dẫn anh trai đi cưới người khác thôi. Chỉ để lại cô chăm sóc mẹ, trở thành một gia đỉnh hai người.

Ra người hơn nửa ngày, cuối cùng Liễu Mộc Mộc trở về cùng chiếc bụng đói.

Cũng may trong nhà có một cô em gái tựa như thiên thần. Nghe nói cô chưa ăn cơm, cô ấy liền chạy vào bếp úp mì cho cô ăn ngay.

Trong lúc ngồi trên bàn ăn chờ mì, cô gọi điện cho Đổng Chính Hào.

Giọng Đổng Chính Hào vang lên khàn khàn, không biết là do chưa tỉnh ngủ hay là bị bệnh.

“Mộc Mộc, có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Đổng Chính Hào thấp thỏm, lại vội nói, “Bố vẫn chưa điều tra ra ngày tháng năm sinh của Chiêm Hoành Nghiệp.”

“Không phải chuyện ngày tháng năm sinh. Con muốn nhờ bố điều tra về Trương Tuyết Lệ, vợ trước của Chiêm Hoành Nghiệp. Trước đó bà ấy từng khám ở bệnh viện mà chúng ta tới đó. Hai tháng trước khi bà ta khám bệnh thì Chiêm Hoành Nghiệp đang ở đâu?”

“Chuyện này thì dễ.” Đổng Chính Hào đồng ý ngay.

“Còn nữa, bố có biết gì về bệnh viện tư Nhân Nguyên không?”

“Chỉ biết người đầu tư là người ở thủ đô thôi, còn nhiều tin tức hơn thì bố không biết. Bệnh viện này có vấn đề gì à?” Đổng Chính Hào nghi ngờ hỏi.

“Không có gì, chỉ tiện hỏi vậy thôi.”

Chẳng qua là cô thấy hơi kỳ lạ thôi, tiếc là không điều tra được gì.

Cúp máy chưa được nửa tiếng, Đổng Chính Hào đã gọi lại.

Ông nói với Liễu Mộc Mộc: “Điều tra ra rồi. Tháng chín năm ngoái, Trương Tuyết Lệ tới trung tâm y tế ở chỗ con để khám bệnh. Hai tháng trước khi bà ấy đi khám, nghe nói Chiêm Hoành Nghiệp đang ra nước ngoài để đàm phán một hạng mục. Nhưng hình như hạng mục đó thất bại rồi, sau đó thì chẳng nghe tin gì nữa.”

“Đúng là không ở Khánh Thành thật.” Liễu Mộc Mộc hạ giọng lẩm bẩm với chính mình, xem ra Chiêm Hoành Nghiệp không thoát khỏi hiềm nghi về cái chết của dì Trương được. 

Tên Chiêm Hoành Nghiệp này, điên rồi à?

“Vợ trước của ông ta qua đời vào năm ngoái, con bảo bố điều tra, liệu có phải là…” Đổng Chính Hào rùng mình nhớ lại cái chết của vợ trước Chiêm Hoành Nghiệp, “Có liên quan tới ông ta không?”

“Khả năng là vậy. Phiền nhất là dù có biết ông ta không phải người tốt, chúng ta cũng không làm gì ông ta được.”

“Chuyện này con không cần quan tâm.” Đổng Chính Hào nghiến răng, buông lời ác độc, “Biết là do ông ta ra tay rồi, chẳng lẽ ông đây còn không có cách đối phó ông ta à?”

Đúng là ông không có thủ đoạn đặc biệt gì, nhưng cũng không phải loại mặc kệ người khác bắt nạt, nếu không ông cũng chẳng tồn tại đến ngày hôm nay.

Liễu Mộc Mộc vốn chẳng định quan tâm nên chỉ nhắc nhở một câu: “Chú ý đừng làm gì nặng quá. Con cũng không muốn sau này phải thấy bố hát khúc ca “tôi khóc sau song sắt ấy” đâu.”

“Con không thể nghĩ tốt cho bố chút à?”

“À, tốt chút ấy hả? Là bố không hát lạc nhịp?”

Đổng Chính Hào tức giận cúp máy.

Cục cảnh sát Khánh Thành.

Lầu bốn ký túc xá, nguyên lầu này thuộc về một bộ phận mới thành lập không lâu nên ít ai biết tới: Phòng Điều tra Vụ án Đặc biệt.

Trong văn phòng rộng rãi, đội trưởng Phương Xuyên đang nghe cấp dưới của mình báo cáo kết quả điều tra.

Lúc nhân viên điều tra nhắc tới Đổng Chính Hào, cửa văn phòng bỗng bị mở ra. Thứ đầu tiên đập vào mặt mọi người chính là đôi giày da bóng loáng, tiếp đó là đôi chân thon dài cân đối mặc chiếc quần Tây.

Cho dù là mùa hè nóng bức, người vừa tới vẫn mặc âu phục phẳng phiu như cũ, từng chiếc cúc áo sơ mi được cài ngay ngắn. Lúc anh đưa tay ra, ống tay áo đính kim cương lóe lên tia sáng vụn vặt.

Phương Xuyên đứng dậy: “Cố vấn Yến.”

Những nhân viên điều tra khác cũng vội vàng quay lại chào hỏi.

Chàng trai gật đầu với bọn họ. Lúc anh cụp mắt xuống, nét hờ hững trong mắt nhanh chóng thu lại.

Yến Tu bước vào văn phòng, tiện tay đóng cửa lại.

Phương Xuyên kéo một cái ghế qua mời anh ngồi xuống. Không khách sáo nữa mà nói thẳng chuyện chính: “Chúng ta đang nghiên cứu vụ án của Tần Khai, lúc trước tôi đã gửi tài liệu cho cậu rồi đó.”

Yến Tu gật đầu, bắt chéo hai chân, ngón tay thon dài trắng nõn đặt trên chân, giọng điệu lạnh nhạt: “Tôi xem rồi. Trường hợp của ông ta đúng là bị người khác nguyền rủa.”

Phương Xuyên nói tiếp: “Chúng tôi đã điều tra tổng quát quan hệ xã hội của Tần Khai, tạm thời có hai nghi phạm. Một người tên Chiêm Hoành Nghiệp, là đối thủ cạnh tranh của ông ta. Còn một người là Đổng Chính Hào, đây là bạn làm ăn có quan hệ rất tốt với ông ta. Đổng Chính Hào và Chiêm Hoành Nghiệp lại là anh em rể, theo điều tra mới nhất thì quan hệ giữa hai người rất tệ.”

Nhân viên điều tra đang định báo cáo khi nãy chưa kịp nói bỗng giơ tay lên: “Cố vấn Yến, đội trưởng. Tôi vừa nhận được tin tức rằng hôm qua sau khi tới công ty không lâu thì Đổng Chính Hào đột nhiên về nhà, sau đó đổi xe cùng vợ mình, nhanh chóng rời khỏi Khánh Thành.”

“Đi đâu?” Phương Xuyên vội hỏi.

Nhân viên điều tra lắc đầu: “Tạm thời còn chưa rõ. Hành tung hai ngày nay của ông ta khiến người khác rất khó theo dõi. Cứ không ngừng đổi tàu cao tốc, mục đích vẫn chưa xác định. Hành vi này rất giống đang trốn người khác.”

Phương Xuyên quay đầu hỏi Yến Tu: “Cố vấn Yến, có cần chúng tôi bắt người về điều tra không?”

Yến Tu suy nghĩ rồi trả lời Phương Xuyên: “Tạm thời không cần. Chuyện này rất thú vị.”

“Sao cơ?”

“Muốn nguyền rủa Tần Khai tới mức tử vong thì phải duy trì khoảng cách nhất định mới có thể thành công.” Anh quay đầu, đáy mắt có một tia hứng thú, “Theo cậu đoán thì ông ta đang trốn thứ gì?”

“Cậu cảm thấy ông ta cũng bị nguyền rủa ư? Thế nhưng sao ông ta lại trốn ra ngoài? Nếu có triệu chứng như Tần Khai thì người bình thường đều chọn cách tới bệnh viện mà?” Phương Xuyên nhớ tới giấy chứng nhận khám bệnh của Tần Khai mình từng xem. 

“Có lẽ đã có người vẽ đường cho ông ta.” Yến Tu dựa người vào ghế, “Điều tra Chiêm Hoành Nghiệp trước đã. Điều tra cả những người có quan hệ máu mủ với ông ta nữa, xem xem có ai đột nhiên tử vong hay không.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play