Tề Minh Chiêu vừa rời đi thì quyển sách da người bỗng nhiên văng ra khỏi tay Tề Bất Ngôn, tự lật giật soàn soạt.
Âm thanh chói tai đầy yếu ớt, nhưng chứa đựng lòng thù hận vô bờ: “Tề Bất Ngôn, bà sẽ không thành công đâu, bà nhất định sẽ không được chết tử tế!”
Tề Bất Ngôn bật cười một tiếng, bàn tay đầy nếp nhăn và vết đồi mồi đặt trên trang sách. Lúc này, quyển sách không bị văng đi nữa. Khác với khi còn trên tay Yến Tu, bây giờ nó đã yếu hơn rất nhiều, thế nên chỉ phản kháng được một lúc là đã mất đi khí thế.
“Mày không có quyển phán xét tao sẽ thế nào. Chắc mấy ngày nay chẳng dễ chịu gì đâu. Cảm giác khi suýt chết thế nào?” Tay bà ta siết một trang giấy, dùng sức giật mạnh nhưng chẳng làm nó đứt ra được.
Quyển sách da người không trả lời, thế nhưng Tề Bất Ngôn nào để ý. Bà ta tiếp tục giễu cợt: “Suýt nữa thì tao quên mất, mày đã chết từ lâu rồi mà. Đáng lẽ mày nên cảm ơn tao mới phải, nếu không có tao thì làm sao mày sống vui vẻ nhiều năm như vậy chứ?”
“Bà có ý gì?”
“Ý tao là, ba mươi năm trước tao có thể làm mày biến mất được, nhưng tao đã tha cho mày. Bây giờ đến lượt mày đền ơn báo đáp cho tao rồi đấy.” Tông giọng của Tề Bất Ngôn ngày càng thấp, “Tao chẳng mong ước gì nhiều, chỉ cần mày đi chết đi, nhường tà cụ lại cho tao là được rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play