Rời khỏi nhà hàng tư nhân, cả đoạn đường thầy Ninh không nói chuyện, bước chân vội vã.

Chiêm Hoành Nghiệp liếc qua Khương Giai. Bà ta thả chậm bước chân, đi thụt về sau, còn ông ta thì bước vội vài bước đuổi theo.

“Thầy Ninh, thật sự xin lỗi, tôi cũng không ngờ là con bé đó lại không lễ phép như vậy.”

Thầy Ninh lạnh lùng liếc ông ta: “Lần sau còn xảy ra chuyện như thế nữa thì ngài Chiêm nên đổi người hợp tác thì hơn.”

“Nhất định không có lần sau.” Nói rồi ông ta đưa một tấm thẻ vào tay thầy Ninh, “Mong thầy không chê.”

Sắc mặt thầy Ninh hòa hoãn hơn. Về mặt khác thì Chiêm Hoành Nghiệp có thể không tốt, nhưng lại chưa từng keo kiệt khoản tiền bạc.

Sau khi nhận thẻ xong, thầy ta mới lạnh nhạt “Ừm” một tiếng.

“Vậy bây giờ thầy đi về nghỉ ngơi ạ? Vừa lúc xe con trai tôi đã đến, hay là để thằng bé chở thầy về.”

Đang nói thì một chiếc xe ô tô màu đen dừng lại bên cạnh họ.

Chiêm Hồi Thiên xuống xe, sau đó đi qua bên cửa khác mở cửa ra, thái độ cực kỳ cung kính.

Hành động của bố con nhà họ Chiêm đã miễn cưỡng xua bớt đi cơn giận quanh quẩn lòng thầy Ninh. Sau khi lên xe, ông ta lấy bút giấy ra viết gì đó rồi hạ kính xe xuống, đưa tờ giấy đó cho Chiêm Hoành Nghiệp.

Chiêm Hoành Nghiệp đưa hai tay nhận lấy, thấy nội dung trên đó thì nhếch đuôi lông mày: “Cảm ơn thầy.”

Thầy Ninh thản nhiên nói: “Năm nay đã một nửa rồi, đây là lần thứ hai, làm việc phải có chừng mực chút.”

Chiêm Hoành Nghiệp nghe thấy sự bất mãn trong giọng thầy ta, vội vàng giải thích: “Thầy cứ yên tâm, tôi hứa đây sẽ là lần cuối trong năm nay.”

Thầy Ninh không để ý ông ta, đóng cửa sổ xe lại rồi nói với Chiêm Hồi Thiên đằng trước: “Lái xe đi.”

Sau khi xe rời đi, Chiêm Hoành Nghiệp cất kỹ tờ giấy trong tay, quay đầu nhìn thoáng qua nhà hàng tư nhân sau lưng rồi đi tới bãi đỗ xe. 

Kể từ khi Liễu Mộc Mộc “phát biểu cảm nghĩ” ở nhà hàng tư nhân, địa vị của cô trong nhà họ Đổng bỗng tăng lên một cách kỳ lạ.

Cụ thể là mỗi lần gặp cô, dì Khương đều đi vòng, cố gắng giữ khoảng cách mười mét trở lên. Hình như bà còn đặt mua đồ phòng hộ trên mạng, đại khái là muốn dùng phương pháp khoa học đã cách ly cô.

Đổng Chính Hào thì không giống, bây giờ mỗi lần ra ngoài đều đặc biệt tới chào hỏi cô.

Thậm chí còn mặt dày tới nhờ cô gieo quẻ mỗi ngày. Liễu Mộc Mộc gieo ra ba quẻ họa sát thân liên tiếp cho ông ta. Ngày đầu tiên Đổng Chính Hào còn sợ run chân, nhưng tới ngày thứ ba thì trông mong hỏi cô khi nào quẻ mới linh nghiệm.

Cô sao biết được? Liễu Mộc Mộc tỏ vẻ quẻ đã gieo xong, không có dịch vụ hậu mãi* đâu.

Cô chỉ phụ trách coi bói, còn quẻ có linh nghiệm hay không, hôm nay cô gieo có chuẩn hay không thì không liên quan tới cô.

*Dịch vụ hậu mãi hay còn gọi là dịch vụ sau bán hàng, dùng để chỉ các hoạt động chăm sóc và tương tác với khách hàng sau khi bán, nhằm đảm bảo đáp ứng được sự hài lòng của khách hàng xuyên suốt từ trước, trong và sau khi mua. (Theo Timviec356.vn)

Sau khi đuổi Đổng Chính Hào đi được, Liễu Mộc Mộc bắt đầu tự gieo cho mình một quẻ.

Đồng xu trong tay gieo ba lần, nhưng lần nào cũng cho ra kết quả làm chua xót lòng người. Hôm nay lại là một ngày Hồng Loan bất động nữa, ầy…

Hôm nay xác định là không có bạn trai rồi, thế đành lên lầu tìm Đổng Duyệt chơi vậy.

Đổng Duyệt đang làm bài tập hè trong phòng. Năm nay cô ấy học lớp mười một, bài tập chồng chất rất nhiều. Liễu Mộc Mộc ngồi trên giường cô ấy, nhìn cô ấy cúi đầu múa bút thành văn, chợt có cảm giác vui vẻ khi nhìn thế hệ sau chịu khổ.

Nhớ năm đó cô cũng y hệt vậy, nhất là môn toán, cội nguồn đau khổ cả đời này của cô.

Đổng Duyệt làm xong bài tập hôm nay. Hai người chơi game trên giường một lát, sau đó cùng nhau đi xuống lầu cắt trái cây ăn.

Lúc Liễu Mộc Mộc rửa táo, đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ ô tô bên ngoài.

Đổng Chính Hào vốn phải tới tối mới về nhà đột nhiên quay lại. Vừa dừng xe, ông đã chạy vào cửa lớn, tất cả xảy ra chưa tới hai phút.

Nói tục tĩu chút thì là muốn són ra quần tới nơi ấy.

Bởi vì âm thanh vang lên quá lớn, ngay cả Khương Lệ đang ở trong phòng cũng bị kinh động. Tất cả mọi người trong nhà vây lại quanh ông.

Cà vạt chỉn chu lúc sáng của Đổng Chính Hào chẳng biết đã đi đâu về đâu, cúc áo lộn xộn. Nếu không phải nét hoảng sợ trên mặt ông quá rõ ràng thì Khương Lệ còn tưởng ông ngoại tình với con lẳng lơ nào.

“Có chuyện rồi, có chuyện rồi.”

Đổng Chính Hào chạy tới trước mặt Liễu Mộc Mộc, mạnh bạo kéo quần áo để lộ làn da bên trong.

Trên da ông có vài vết đỏ rất rõ ràng, cứ như bị dao cứa qua. Có nhiều chỗ đứt ngang chảy máu.

Khương Lệ hét lên: “Cái gì đây, ai làm?”

Đổng Chính Hào không thèm đáp lại bà, nói với Liễu Mộc Mộc: “Mấy vết thương này tự nhiên xuất hiện. Bố đảm bảo là bố chẳng làm gì cả.”

Từ lúc những vết thương này xuất hiện cho tới khi về nhà cũng chưa tới một tiếng. 

“Tự nhiên xuất hiện…” Liễu Mộc Mộc suy nghĩ rồi nói, “Hình như triệu chứng này hơi quen nhỉ?”

Đổng Duyệt thò đầu ra từ sau lưng Liễu Mộc Mộc, nhìn thoáng qua bố mình một lát rồi nói: “Rất giống trường hợp của bác Tần, nhưng chỉ là bố không chảy nhiều máu bằng thôi.”

Được Đổng Duyệt nhắc lại, Đổng Chính Hào mới nhớ ra.

Nhưng cũng không hẳn là giống. Tần Khai kể lúc đó ông ta đang ngủ, không hiểu sao cơ thể lại bị thương, chảy rất nhiều máu.

Sau đó ông ta qua đời cũng vì không cầm máu được dẫn tới mất máu quá nhiều mà chết.

Còn những vết thương trên người Đổng Chính Hào rõ ràng là vết cắt, nhưng không sâu bằng Tần Khai. Có khi nào là do ông phát hiện sớm không?

Ông… Tiếp bước Tần Khai rồi ư?

“Chẳng lẽ đây là bệnh truyền nhiễm?” Đổng Chính Hào há miệng, run rẩy hỏi, “Nhưng sao chỉ lây cho mình bố? Rõ ràng hôm đó các con cũng tới.”

Liễu Mộc Mộc thản nhiên đáp: “Có lẽ là lây cho nam chứ không lây cho nữ.”

Đổng Chính Hào tức muốn khóc, nhưng vì mạng sống của mình, ông đành phải nhẹ nhàng dỗ dành: “Ý của bố không phải vậy, chỉ là thuận miệng nói thôi.”

“Thế lần sau đừng có thuận miệng kiểu đó nữa.”

“Chắc chắn sẽ không có lần sau. Vậy có cách nào giải quyết không?” Ông vội hỏi.

“Cách thì có một cách, nhưng con không bảo đảm nhất định sẽ có ích đâu, bố phải đánh cược một lần.”

Nghe chẳng đáng tin gì hết!!!

“Không có cách nào chắc chắn một trăm phần trăm sẽ giải quyết được vấn đề à?”

Liễu Mộc Mộc buông tay: “Nếu trình con cao như vậy thì đã không phải thầy bói mà là huyền sư rồi.”

Mấy thứ quỷ dị đều thuộc về huyền sư cả. Nghe nói họ có thể để ngựa chạy trên tay mình, mạnh hơn một thầy bói bị người khác đẩy một cái cũng có thể té như cô rất nhiều.

Mấy cái đó là sư phụ nói cô nghe.

“Con quen huyền sư ư?” Đổng Chính Hào hỏi với vẻ mong đợi.

“Không quen.”

Cuối cùng Đổng Chính Hào cũng chịu thua trước số phận. Ông nắm lấy tay Liễu Mộc Mộc: “Vậy mạng sống của bố giao lại cho con.”

Liễu Mộc Mộc ghét bỏ rút tay lại: “Thế có nghe hay không?”

“Nghe, nghe, con nói đi.”

“Trong trường hợp bình thường thì cách nhanh nhất là xử lý cái tên lén lút hại bố. Nhưng giờ chúng ta không tìm thấy tên đó, chỉ có thể cách xa tên đó càng xa càng tốt thôi.”

“Nghĩa là sao?”

“Nghĩa là bây giờ bố rời khỏi đây đi. Đi máy bay hay tàu cao tốc gì cũng được, chỉ cần cách xa tỉnh mình nhanh nhất có thể là được. Khoảng cách càng xa thì lực ảnh hưởng của lời nguyền càng nhỏ đi.”

Theo như nội dung Liễu Mộc Mộc đọc được trong sách, bà đồng kia chỉ có thể nguyền rủa tới ngoài thôn thôi, nếu trình độ cao hơn thì cũng không bị người khác tìm ra rồi đánh chết. Bình thường thì mấy chiêu này đều có hạn chế riêng, một trong số đó là khoảng cách. 

Có lẽ người nguyền rủa Đổng Chính Hào còn đang ở trong thành phố. Bây giờ ông rời khỏi thành phố thì có lẽ tên đó có mệt chết cũng chẳng nguyền rủa được.

“Được, vậy bây giờ bố đi ngay.” Bây giờ ông chỉ có thể tin tưởng Liễu Mộc Mộc. Quần áo còn chưa kịp xếp, ông đã tìm Khương Lệ lấy chìa khóa xe, đổi xe với bà.

Không lâu sau đó, hai chiếc xe một trước một sau rời khỏi khu biệt thự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play