Bàn tay cầm điện thoại của Trần Nam dần dần siết chặt, các khớp xương tay nhô ra.
Anh ta có vẻ hơi hoảng sợ, nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh.
“Bây giờ tôi đến đồn cảnh sát để xem.”
Hạ Uyển, người có khuôn mặt buồn ngủ, cũng trở nên tràn đầy năng lượng vì cuộc điện thoại này, trong mắt cô hiện lên một tia vui mừng thầm kín.
Cô giả vờ lo lắng, che miệng nói: “Chúng ta đến đồn cảnh sát xem em gái em có chuyện gì không. Dù có có chuyện gì xảy ra đi nữa, Nam, em sẽ luôn bên cạnh anh.”
Trần Nam không đáp lại, tôi nhìn anh ra, vẻ hoảng sợ giữa lông hai lông mày của anh ta như một mũi kim đâm vào tim tôi.
Tôi theo họ đến đồn cảnh sát.
Không ngờ bố mẹ tôi cũng đang đợi ở đây, vẻ mặt lo lắng khó tả.
Đặc biệt là mẹ tôi, bà luôn trông như một quý cô quyến rũ. Hôm nay bà trông khá hốc hác và vẫn đang mặc đồ ngủ.
Cha mẹ nuôi lo lắng cho tôi nhiều hơn tôi nghĩ.
Trần Nam đi tới trước mặt bọn họ, mẹ nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe.
Đột nhiên.
Chát!
“Không phải con nói Nguyệt ở nhà sao? Đồn cảnh sát sao lại gọi chúng ta! Con chăm sóc con gái ta như thế này sao!! Con gái ta thật ngoan…” Mẹ lao tới tát Trần Nam một cái.
Giọng bà run run, như thể sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào
Bố tôi sắc mặt tái nhợt, không có hành động gì, chỉ dùng giọng đe dọa nói: “Nếu Minh Nguyệt có chuyện gì, Hạ gia chúng ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
Trên mặt Trần Nam nhanh chóng xuất hiện một vết tát, hắn liền đè nén cơn tức giận.
“Hạ Minh Nguyệt ở cùng con bao nhiêu năm, con không nghĩ mình đã từng làm chuyện gì có lỗi với cô ấy, thế nhưng cô ấy lại tấn công em gái của con.”
Mẹ tôi tức giận đến không nói nên lời: “Con vẫn chưa điều tra rõ ràng nguyên nhân vụ tai nạn sao. Con đổ hết lỗi cho Minh Nguyệt à? Con không tin tưởng tính cách của con bé chút nào sao?”
Đúng lúc này, một nhân viên cảnh sát trẻ bước ra.
Anh ta nghiêm túc nói: “Chào mọi người, tôi là cảnh sát Tôn phụ trách vụ án này. Nạn nhân đang ở nhà xác, hãy đến xác định xem có phải cô Hạ Minh Nguyệt hay không.”
Mẹ ngơ ngác gật đầu và là người đầu tiên đi theo sĩ quan Tôn.
Trần Nam vẻ mặt ủ rũ đứng đó, không biết mình đang suy nghĩ gì.
Hạ Uyển kéo tay áo anh với lời nói không chân thành :” Không có vấn đề gì đâu, chắc chắn không phải Minh Nguyệt.”
Trần Nam gật đầu và lơ đãng nói: “Không thể là cô ấy, người phụ nữ đó đã lẩn trốn từ lâu rồi.”
Vừa nói, anh vừa hất tay Hạ Uyển ra, sải bước về phía trước.
Có một chút hoảng sợ trong biểu hiện của anh ấy.
Hạ Uyển liếc nhìn bàn tay vừa bị hất ra, cứng đờ tại chỗ.
Trong nhà xác, cảnh sát Tôn nói với giọng điệu chuyên nghiệp: “Hãy đến đây xem có phải là cô Hạ không.”
Anh ta vén tấm vải trắng trên xác lên, hơi thở của nhiều người gần như ngừng lại khi anh ta di chuyển.
Tấm vải trắng được vén ra khỏi người, người phụ nữ nằm trên bàn trông tái nhợt. Nhưng nét mặt bình thường đó hoàn toàn khác với dáng vẻ của tôi.
Rõ ràng đó không phải là tôi.
Mẹ tôi lập tức ngã xuống đất và nói : “May quá, may quá, may quá không phải là Minh Nguyệt.”
Nhưng bà ấy không cần phải thất vọng, tôi chỉ đang nằm ở một nơi khác mà thôi.
“Người nhà, xin đừng mất cảnh giác. Dù sao, chúng tôi đã tìm thấy điện thoại di động của cô Hạ trên người nạn nhân. Không thể loại trừ khả năng cô ấy đã gặp hung thủ.”
“Cho nên tốt nhất là gia đình nên tìm cô Hạ càng sớm càng tốt.”
Anh ta vừa dứt lời, mẹ dường như nhớ ra điều gì đó, xúc động hỏi Trần Nam.
“Minh Nguyệt đâu? Ta muốn gặp nó!”
Trần Nam cúi đầu: “Con cũng không biết, rõ ràng cô ấy đang ở trong biệt thự…”
Mẹ cười giận dữ: “Con không biết à? Hai con là vợ chồng, ngày nào cũng ở cùng một nhà. Sao con lại không biết?”
Trần Nam im lặng, có lẽ anh ta không biết phải giải thích tung tích của tôi như thế nào.
Giọng của người cha tốt bụng cũng vang lên: “Minh Nguyệt nhà chúng ta ở đâu?”
Trần Nam vội vàng nhìn cha tôi một cái, giãy dụa một hồi mới mở miệng: “Thật ra mấy ngày trước, con đã đồng ý ly hôn với Minh Nguyệt, nhưng chưa kịp làm thủ tục nên chúng con đã ly hôn, không biết cô ấy sống ở đâu.”
Tôi lo lắng hét lên bên cạnh họ: “Mẹ ơi, anh ta nói dối! Anh ta nói dối, anh ta nhốt con! Anh ta không bao giờ tin con.”
Nhưng dù tôi có hét bao nhiêu đi chăng nữa, cũng không có ai thể cảm nhận được sự hiển diện của tôi.
“Cái gì?” Mắt mẹ tôi mở to ngay lập tức.
Sự tôn trọng và giáo dục tốt đã ngăn cô ấy không động tay, nhưng cô ấy chỉ lạnh lùng tiếp tục nói: “Minh Nguyệt là một cô gái tốt đẹp như vậy, anh có cơ sở gì lại ly hôn với nó?”
Trần Nam mỉa mai: “Cô ta tấn công em gái con, chính cô ta là người chủ động ly hôn. Con tức giận đến mức đưa cô ta vào biệt thự, ai biết cô ta như thế nào lại đột nhiên biến mất?”
“Hơn nữa, nếu lúc đó cô ấy không mưu mô như vậy thì con đã không thể ở bên cô ấy.”
Anh ta cố gắng đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi.
Mẹ tôi cười lạnh nói: “Vậy thì âm mưa của nó thật sự là lợi dụng anh. Lúc đó nội bộ nhà Trần của anh đang lục đục, đứa con ngoài giá thú như anh suýt nữa bị đuổi ra khỏi nhà. Nếu không phải vì yêu anh, Minh Nguyệt nhà chúng tôi cũng sẽ không đưa tiền hỗ trợ anh tranh giành quyền lực.”
“Xin hãy nhớ rằng bây giờ anh có thể trở thành ông chủ Trần là đều nhờ Minh Nguyệt của chúng tôi.”
Trần Nam bị chặn lại không nói nên lời, tức giận quay đầu đi.
Lúc này tôi mới hiểu ra nguyên nhân Trần Nam luôn không muốn tin tưởng tôi.
Hóa ra là do mặc cảm thầm kín của anh ta.
Tôi nhớ khi chúng tôi còn học đại học, tôi là người được giáo sư khoa nghệ thuật bảo trợ.
Cùng với khí chất là con gái nhà họ Hạ và vẻ đẹp mà ông trời ban tặng, tôi luôn là nhân vật nổi tiếng trong trường.
Trái với tôi, Trần Nam không phải là người tràn đầy sự phấn khởi và tự tin. Vì danh tính đáng ngại đó, anh ta sống một cuộc sống khá u ám.
Ngoài khuôn mặt nổi bật, không có gì khác của anh ta thu hút sự chú ý.
Tình cờ, hội sinh của trường tổ chức một bữa tiệc tối cho chúng tôi. Hôm đó tôi uống rất nhiều, ngày hôm sau khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm cùng giường với Trần Nam.
Anh ta không hiểu tại sao chúng tôi lại có mối quan hệ này, chỉ có thể cố gắng xin lỗi tôi một cách tuyệt vọng.
Lúc đó, tôi cũng còn non nớt nên vì có quan hệ tình cảm với anh ấy nên bằng cách đó tôi đã trở thành bạn gái của anh ta.
Dưới sự chăm sóc của anh, cô dần dần yêu anh.
Nhưng bây giờ nghe ý tứ của anh ta, hình như chúng tôi yêu nhau là do tôi âm mưu.
Tôi bay tới đầu Trần Nam và giẫm lên đầu anh ta mấy cái. Anh nghĩ mình là ai mà tôi cần phải hy sinh bản thân để ở bên anh?
Đồng thời tôi cũng thấy buồn.
Rốt cuộc, người đàn ông mà tôi thích bao năm hóa ra lại là một kẻ dối trá.
Mẹ tôi không muốn cho Trần Nam thể diện nữa, bà lấy lại phong thái kiêu ngạo của mình và quay lại nhìn cảnh sát Tôn.
“Cảnh sát, xin anh điều tra Trần Nam cẩn thận. Sự mất tích của con gái tôi nhất định có liên quan tới anh ta. Tôi nghe nói rằng khi vợ gặp rắc rối, phần lớn là do chồng đang gấy rối từ phía sau.”
Lời khẳng định của mẹ tôi thực sự có chút lý trong đó. Trong những vụ án giết vợ đã xảy ra trên toàn thế giưới, phần lớn đều do chồng gây ra.
Cảnh sát Tôn rõ ràng đã nghĩ tới điều này, nghiêm túc nói với Trần Nam: “Vậy tối nay xin anh Trần ghi chép lại và cung cấp cho chúng tôi một số manh mối về cô Hạ.”
Trần Nam không thể từ chối, chỉ có thể đi theo cảnh sát Trần vào phòng thẩm vấn.
Trong những lần thẩm phấn tiếp theo, câu trả lời của Trần Nam luôn là tôi và anh ấy ở xa nhau, không biết tung tích của tôi.
Cảnh sát Tôn không thể rút ra bất kì bằng chứng nào để chứng minh sự biến mất của tôi liên quan tới Trần Nam, vì vậy anh ta không còn cách nào khác ngoài việc để Trần Nam rời đi.
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Hạ Uyển nóng lòng muốn rời khỏi đây.
Nhưng cô lại bị mẹ bước ra sau ngăn lại: “Hạ Uyển, nói chuyện với mẹ đi.”
Tình cờ Trần Nam cùng Hạ Uyển về nhà nên tôi nhân cơ hội này theo bọn họ lên xe của Hạ gia.