Tiêu Ngọc Phù tài mạo song tuyệt*, gần như là bạch nguyệt quang của tất cả nam nhân ở Kinh thành. Vương gia Lương Vương Thiên Ly Dạ yêu mến nàng không phải chuyện ngày một ngày hai, vì vậy, khi biết nàng bị kinh hãi, gửi hoa đến an ủi cũng là điều nằm trong dự đoán.

*Tài mạo song tuyệt: tài năng học vấn và tướng mạo đều vượt trội, đồng nghĩa với “tài mạo song toàn”.

            "Tiêu Ngọc Ca nhìn chằm chằm vào bó hoa đó, kiếp trước cũng bởi vì bó hoa này rất đặc biệt, cho nên,  tưởng Tiêu Ngọc Phù có lòng tốt, nàng đã thực sự mang về phòng của mình, kết quả...
           Tiêu Ngọc Phù thấy vậy, cười cười kéo tay Tiêu Ngữ Ca: “Đây là Lan Tiên Tử quý hiếm, nếu muội thích thì cứ mang đi.” Ngay cả nha hoàn bên cạnh cũng cảm thấy đại tiểu thư thật tốt, đây là hoa quý Lương Vương gửi đến, Đại tiểu thư không chớp mắt đã tặng cho Nhị tiểu thư, thật sự là rất thương yêu muội muội.
          “Không cần đâu, muội không biết chăm hoa thì giữ làm gì? Hơn nữa, đây là Lương Vương điện hạ tặng cho tỷ, chỉ có tỷ hiểu về hoa mới không phụ lòng Lương Vương. Còn muội không thể làm hỏng loài hoa quý này.”
         Tiêu Ngọc Phù vốn là người yêu hoa, dưới sự từ chối nhiều lần của Tiêu Ngọc Ca, nàng đành để An Linh mang đi.

          “Tỷ tỷ, muội cảm thấy không khỏe, muội về phòng trước.” Sau khi tái sinh, Tiêu Ngọc Ca căn bản không muốn ở lại với Tiêu Ngọc Phù trò chuyện nên xin phép rời đi về phòng.

           Tiêu Ngọc Phù nhìn bóng lưng của nàng, đôi mày liễu hơi nhíu lại: "An Linh, ngươi có cảm thấy Nhị tiểu thư có gì đó khác lạ không?" Rốt cuộc khác ở chỗ nào, nàng cũng không thể nói rõ, chỉ là dạo gần đây cảm thấy kỳ lạ.

            "Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư xưa nay vẫn như vậy mà." An Linh bên cạnh nhếch miệng: " Đại tiểu thư là người lương thiện, đồ tốt đều nhường Nhị tiểu thư, hoa quý như vậy, nếu thật sự để Nhị tiểu thư mang đi, quả thực là uổng phí."

          Tiêu Ngọc Phù dịu dàng cười: "Mẫu thân và phụ thân đều là người có ân lớn với ta, muội muội lại là đích nữ của Tiêu gia, ta nên nhường nhịn muội muội. Về phòng thôi."

           "Vâng, nô tỳ sẽ mang hoa này đi tưới nước, rồi đặt trên bàn, đợi khi đại tiểu thư sau khi luyện múa ngồi ghế nghỉ ngơi, liền có thể thưởng thức." An Linh vui vẻ ôm chậu hoa.

           "Không được tưới nước! Chỉ cần đặt trên bàn của ta là được!" Sắc mặt Tiêu Ngọc Phù hơi thay đổi, một lần nữa dặn dò.

            Nghe tiếng bước chân của hai người họ rời đi, khóe môi Tiêu Ngọc Ca nở một nụ cười, ra lệnh cho Thanh Lạc: "Thanh Lạc, lát nữa có ai đến, cứ nói ta bị thương đang nghỉ ngơi."
         "Dạ, tiểu thư." Rõ ràng tiểu thư tối qua đã ra ngoài, vết thương trên cơ thể không còn nghiêm trọng, nhưng... Mặc dù Thanh Lạc khó hiểu tại sao phải làm vậy nhưng nghĩ tiểu thư đã dặn dò như vậy đương nhiên là có lý do.
          Tiêu Ngọc Ca đang sắp xếp các loại dược liệu trong phòng thuốc, một lát sau, nghe Thanh Lạc nói Thái tử Tiền Tư Thần vừa đến, hiện tại đã đi vào viện của Đại tiểu thư. Cá đã cắn câu rồi!
         Tiêu Ngọc Ca đứng dậy, phủi bụi trên tay: "Thanh Lạc, đi nào, chúng ta ra ngoài dạo chơi." Nếu nàng đoán không sai, lát nữa chắc chắn sẽ có trò hay để xem.
          "Ca nhi, mẫu thân đang định đi xem Phù nhi chuẩn bị điệu múa cho Yến hội Liên Hoa xem sao, nếu con không bận gì thì đi cùng nhé, cũng là dịp để con học hỏi Phù nhi!"

         Không ngờ Tiêu Ngọc Ca vừa bước ra khỏi viện thì gặp ngay Tiêu phu nhân.
  "Vâng thưa mẫu thân." Tiêu Ngọc Ca thân thiết đỡ lấy tay Tiêu phu nhân, gương mặt ngây thơ trong sáng. Nàng đang lo không có ai cùng đi thì Tiêu phu nhân lại đến.

         Đến Tiểu viện Phù Dung, thấy cửa viện đóng kín, Tiêu phu nhân hơi nhíu mày: "Phù nhi đang làm gì vậy? Ban ngày ban mặt, sao lại đóng cửa viện?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play