"Tư Thần ca ca, tỷ tỷ vừa mới bị hoảng sợ, ca ca đến rồi, đúng lúc thay muội muội ở bên cạnh tỷ nhé." Tiêu Ngọc Ca nói xong quay người lại, cúi chào nhẹ nhàng với hai vị trưởng lão nhà họ Tiêu: "Mẫu thân, phụ thân, nhi tử mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát." Liếc mắt Tư Thần một lần rồi rời đi, nàng sợ mình bị mất khống chết mà muốn giết chết hắn ngay lập tức!

         "Được rồi, Ca Nhi, con còn bị thương, không thể để bị trúng gió, mau vào trong đi." Tiêu phu nhân ra lệnh cho Thanh Lạc đỡ Tiêu Ngọc Ca vào phòng nghỉ.

        Vừa bước vào cửa phòng, Tiêu Ngọc Ca siết chặt nắm đấm, kẻ thù ngay trước mắt nhưng không thể giết hắn. Nhìn bóng lưng của Tiền Tư Thần cùng Tiêu Ngọc Phù rời đi, ánh mắt nàng sắc lạnh: Bạch Nguyệt Quang sao*? Hãy tận hưởng thời gian ngọt ngào bây giờ đi, tiếp theo sẽ là lúc nàng bắt đầu lên kế hoạch trả thù.

*Bạch Nguyệt Quang: hình ảnh này ẩn dụ cho người mình yêu sâu đậm khao khát muốn có được nhưng chẳng thể ở bên nhau.

          Sau khi cho Thanh Lạc lui xuống, nàng thử ngồi thiền vận khí nhưng không thể nâng cao nội lực. Lúc này Tiêu Ngọc Ca mới nhớ ra ở thời điểm này, bản thân mình không có võ công. Đời trước, để giúp Tiền Tư Thần dọn sạch chướng ngại vật, nàng gần như hi sinh mạng sống để đạt được nội lực. Dù vậy nhưng nỗi đau đớn ở Thiên Cơ Quan đêm đó, ngay cả bây giờ nhớ lại, vẫn khiến nàng rùng mình không thôi, vô thức siết chặt tay.

          "Rất nhanh sẽ đến yến tiệc Liên Hoa”.Chuyện xảy ra hôm đó đủ để hủy hoại cả đời nàng, vì vậy, nàng phải có võ công để bảo vệ bản thân. Tiêu Ngọc Ca nghĩ một lúc rồi viết một đơn thuốc đầy đủ cho Thanh Lạc đi mua. Vết thương này không là gì, uống thuốc do chính mình kê, sẽ sớm hồi phục. Hơn nữa, một số thuốc cũng cần chuẩn bị trước, để phòng bất trắc.

 Đêm đó.

          "Tiểu thư, người còn bị thương, muộn thế này, người định đi đâu?" Thanh Lạc nhìn tiểu thư đã thay y phục đen, đầy lo lắng.

 "Thanh Lạc, đừng làm ồn! Ta có việc phải ra ngoài một chút, ngươi ở đây đóng giả ta. Nhớ kỹ, ai đến cũng không được mở cửa, chỉ nói ta đã ngủ rồi, biết không?" Tiêu Ngọc Ca biết, trong nhà này, người duy nhất nàng có thể tin tưởng chỉ có Thanh Lạc.

    “Ta hiểu rồi tiểu thư, người đi cẩn thận.” Thanh Lạc biết mình không thể ngăn cản nàng, chỉ có thể thuận theo lời nàng dặn dò.

       Sau khi chuẩn bị một ít thuốc mang theo bên người, Tiêu Ngọc Ca lén lút lẻn ra ngoài phủ, dựa vào ký ức kiếp trước tìm kiếm Thiên Cơ Các. Lúc này, còn gần một năm nữa mới xảy ra chuyện ở kiếp trước, nhưng nàng lại không thể đợi lâu như vậy.

          Phía trước có bóng người tiến lại gần, sát khí nồng nặc, thoang thoảng mùi máu tanh, nàng vô thức ẩn mình vào bụi cỏ bên cạnh, thầm nghĩ: Không lẽ xui xẻo vậy, vừa ra ngoài đã gặp phải giết người?

          May mắn là sau khi lục soát một hồi không tìm thấy gì, nhóm người đó nhanh chóng rời đi. Cho đến khi chỉ còn lại tiếng gió thổi, nàng mới vỗ ngực đứng dậy. Nhưng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nàng cảm thấy cổ họng bị siết chặt. Một bàn tay to lớn từ phía sau khóa chặt cổ Ngọc Ca. Nàng kinh hãi, bản năng sinh tồn mách bảo cô phải vùng vẫy, nhưng bàn tay đó nắm quá chặt, căn bản là không tài nào thoát ra được.

      Lúc này, phía sau truyền đến âm thanh lạnh lẽo: "Đừng động đậy, nếu không sẽ chết!"

       Đúng như dự đoán, Tiêu Ngọc Ca liền ngoan ngoãn không hề nhúc nhích, ngừng vùng vẫy, ngửi thấy mùi máu, cô khẽ nhíu mày: "Ngươi bị thương?" Vừa nói xong, bàn tay trên cổ Tiêu Ngọc Ca liền bị siết chặt hơn, nàng khẩn trương nói: "Ta biết y thuật, ta có thể cứu ngươi!" Sát khí từ phía sau giúp Ngọc Ca biết rằng, nếu chọc giận người phía sau, nàng sẽ ngay lập tức bị vặn gãy cổ!

          "A!"  Người đàn ông phía sau đột nhiên kêu lên một tiếng, rồi ngã gục xuống đất.

        Cổ họng vừa được thả lỏng, Tiêu Ngọc Ca  theo bản năng tránh xa, không khỏi hoàn hồn thở gấp.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play