"Ca nhi..." Trong lòng Tiêu Ngọc Phù thoáng chốc có chút áy náy nhưng khi nhìn thấy những vết đỏ trên cổ Tiêu Ngọc Ca thì sự áy náy ấy nhanh chóng đã bị gạt sang một bên: "Ca nhi, cổ muội bị sao vậy?"
Tiêu Ngọc Ca theo phản xạ chạm vào cổ mình, có chút ngượng ngùng nói: "Ồ, bên ngoài có nhiều muỗi quá, có lẽ muội bị cắn thôi." Nàng nhìn thoáng qua gương, trong lòng thầm mắng: Tên Tiền Tư Thần chết tiệt, là hắn cố ý!
Quần áo mặc lại quá mỏng, những vết đỏ rõ ràng như vậy, hắn đúng là muốn nàng bẽ mặt mà! May mà mùa này, lại ở ngoài trời, dùng lý do muỗi đốt để che đậy cũng tạm qua được nhưng nếu bị ai phát hiện ra thì không phải sẽ mất mặt lắm sao?
"Vậy sao? Muội nhớ cẩn thận một chút, bị muỗi cắn thế này, nhỡ để người khác thấy thì không hay đâu." Tiêu Ngọc Phù gượng gạo cười, đứng dậy: "Ca nhi, muộn rồi, ngày mai muội còn phải đi săn, Hoàng hậu nương nương cũng hẹn ta đi dạo quanh núi vậy nên chúng ta phải nghỉ ngơi sớm thôi." Tiêu Ngọc Phù cũng không quên khoe mẽ một chút.
"Được, vậy nghỉ sớm thôi."
Tiêu Ngọc Ca tất nhiên đã muốn mau chóng rời đi để có thể xử lý dấu vết Tiền Tư Thần để lại. Chết tiệt, chỉ cần có chút mùi của hắn trên người cũng đủ khiến nàng khó chịu, không hiểu sao kiếp trước mình lại có thể mù quáng mà thích hắn!
Sáng hôm sau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT