“Giả sử ngươi là hoàng đế, ngươi nhất định sẽ là một hôn quân*, một hôn quân chìm đắm trong rượu chè cùng tửu sắc.” Tiêu Ngọc Ca bĩu môi, tránh ánh mắt của hắn. Lại là ánh mắt đó, đây là muốn quyến rũ ai đây?
*Hôn quân: Ông vua có đầu óc tối tăm, say đắm trong những thú vui tầm thường, không biết lo việc nước.
          “Không thành vấn đề nếu mục tiêu là nàng” Giọng nói của hắn trầm ấm, như thể đang chìm đắm, khiến người nghe khó có thể thoát ra.
          Nghe vậy, Tiêu Ngọc Ca tiến lại gần, đôi mắt đẹp tựa mặt hồ, ánh mắt ấy như muốn nhìn thấu nội tâm bên trong hắn: “Thiên Minh Hiên, ngươi đừng yêu ta, nếu không ngươi sẽ phải hối hận.” Kiếp này, cô muốn trả thù Tiền Tư Thần. Nếu hắn muốn ngồi lên ngai vị đó, chắc chắn sẽ rất khó khăn. Nếu Thiên Minh Hiên biết tất cả mọi thứ sau lưng đều là do cô một tay dàn dựng, lúc đó hắn chắc chắn sẽ hận cô.
          Thiên Minh Hiên nhìn chằm chằm vào Tiêu Ngọc Ca, khóe môi khẽ nhếch, vuốt nhẹ mái tóc mượt mà của cô: “Ca Nhi, đã không kịp rồi, làm sao bây giờ...” Giọng hắn trầm và mạnh mẽ, như thể toát ra vô hạn ấm áp và yêu thương.
           “Vậy vương gia hãy tự mình cầu phúc đi.” Tiêu Ngọc Ca nháy mắt với hắn, rồi bật dậy nhẹ nhàng rời đi. 
           Yêu là gì? Yêu là vết thương và nỗi đau, yêu là hối tiếc cùng hận thù! Kiếp trước cô giống như một con chó bên cạnh Tiền Tư Thần, ngoan ngoãn quỳ lạy van xin tình yêu của hắn nhưng cuối cùng đổi lại là sự tàn nhẫn. Cô chết mà không nhắm mắt. Đời này, cô tuyệt đối sẽ không lao đầu vào thứ gọi là tình yêu nữa!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play