Dạ Vô Hoan nhướn mày: “Bọn họ dám không phục sao?” Phải biết rằng, hắn có thể làm các chủ, chính là có khả năng khiến họ phải phục tùng. Quy tắc là gì? Lời hắn nói, chính là quy tắc!
“Thật sự không phạt muội sao?”
Dạ Vô Hoan làm bộ suy nghĩ: “Vậy phạt muội ở lại với ta một đêm, thế nào?”
“Á?” Tiêu Ngọc Ca ngơ ngác.
Dạ Vô Hoan nhận ra lời mình có gì đó sai sai, khiến cô hiểu lầm, không khỏi bật cười: “Nha đầu ngốc, nghĩ gì thế? Ý ta là, muội ở lại đây nói chuyện với ta.”
Tiêu Ngọc Ca thầm thở phào nhẹ nhõm, cười rạng rỡ: “Ở đây buồn lắm, nói chuyện ở đây không vui, hay là chúng ta ra ngoài đi dạo, vừa đi vừa nói chuyện? Dạ đại ca chắc chưa từng thưởng thức chợ đêm ở kinh thành, đẹp lắm. Sống trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, chắc huynh cũng không có lúc nào rảnh rỗi, nếu có lúc rảnh cũng chỉ ngồi lì ở đây, thật là lãng phí, núi sông đẹp đẽ, phong cảnh vô hạn, vẫn là nên ra ngoài nhiều hơn.”
“Được, đợi ta một chút.” Không ngờ Dạ Vô Hoan đồng ý ngay, quay người đi vào phòng thay một bộ y phục khác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT