“Ban ngày cơ thể nóng như lửa, ban đêm lại lạnh như băng. Mẹ ta ban ngày đau đớn vô cùng, ban đêm co giật không ngừng. Làm con, ta sao có thể thấy mẹ mình đau đớn như vậy!” Nói đến đây, mắt của hắn đã ngấn lệ.
            Tiêu Ngọc Ca khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp: “Trên cánh tay và lưng bà ấy, có phải đều có những đường máu mảnh như tơ tằm? Và theo thời gian, chúng ngày càng nhiều hơn?”
            “Đúng vậy!” A Thương nghe thấy vậy thì càng kích động: “Cô nương có biết mẹ ta trúng loại độc gì không?”
           “Ta đoán ra được phần nào rồi, ngươi không cần lo lắng, vì loại độc này ban đầu chỉ khiến người ta hôn mê, nửa năm sau nếu không có thuốc giải thì mới nguy hiểm đến tính mạng. Xem ra kẻ hạ độc vẫn còn nhân từ, nhưng cũng rất xảo quyệt, vì loại độc này nhìn có vẻ phức tạp, thực ra cách giải độc lại vô cùng đơn giản, đơn giản đến mức không ai dám tin, nên dù có ai chẩn đoán ra, cũng sẽ không tin cách giải đó.” Nếu không phải là sư huynh đã tặng nàng cuốn sách y học của sư phụ, nàng chắc cũng không biết, trong lòng càng thêm kính phục tài năng y thuật của sư phụ.
           “Giải độc thế nào?” Hắn liền gấp gáp hỏi.
           “Nếu ta  đoán không sai, mẹ ngươi đã trúng loại độc hiếm gặp tên là độc hỏa băng tằm. Loại độc này nghe thì rất đáng sợ, nhưng cách giải độc lại rất đơn giản, chỉ cần đem băng lạnh và lá dâu nướng trên lửa cho đến khi đặc quánh lại, rồi nửa uống nửa bôi, không quá bảy ngày sẽ hồi phục!”
           “Chỉ cần đem băng lạnh và lá dâu nướng trên lửa, thế là xong sao?” A Thương nghe vậy cũng rất kinh ngạc, dù sao trên đời này, các loại độc kỳ lạ, cách giải độc đều rất phức tạp, nhưng cách này lại quá đơn giản.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play